Kế Hoạch Xuyên Không Của Vật Hi Sinh: Cải Tạo Nhân Vật Phản Diện

Quyển 5 - Chương 100




Phùng quản lý tay trái cầm một giỏ trái cây tay phải mang theo hộp đựng thức ăn, áo mũ chỉnh tề tác phong nhanh nhẹn, khóe miệng Lăng Hạ hơi hơi co giật, cấp tốc suy xét tiền căn hậu quả trong lòng.

Thực ra hắn cứ xuyên đi xuyên về, hiện thực thế giới thời gian không thay đổi bao nhiêu. Hắn cẩn thận đoán một chút, tính theo ngày, vì hắn xin nghỉ phép, Phùng Mẫn Xương chắc là vẫn chưa thổ lộ mấy lời buồn nôn với mình.

Nghĩ thực cẩn thận, vị bạn học này đối xử với hắn rất được, đặc biệt là lúc xuyên về lần thứ hai, đoạn thời gian đó hắn vô cùng lo lắng, về mặc công tác Phùng Mẫn Xương giúp hắn không ít việc. Bây giờ chưa nói mở, về tình về lý hắn không nên từ chối không cho đối phương vào cửa.

Chuông cửa bám riết không tha vang lên lần thứ hai, Lăng Hạ hơi chột dạ nhìn thoáng qua Ngự Chi Tuyệt, cấp tốc mở cửa ra.

“Phùng quản lý, sao anh lại tới đây? Mau vào.” Lăng Hạ vội vàng mời hắn vào.

Phùng Mẫn Xương tùy ý thay dép lê, cẩn thận đánh giá Lăng Hạ, cười nói: “Tôi nghĩ cho em kinh hỉ mà, đừng khách khí như vậy, gọi anh là được. . . . . . Nửa ngày không có hồi âm anh còn tưởng mình nhầm cửa chứ. Biết em bị bệnh, anh mang theo cháo đến này, nhanh ăn lúc còn nóng.”

“. . . . . .” Cách kinh hách không xa lắm đâu!

Trong lòng Lăng Hạ muốn phát điên, Phùng Mẫn Xương sao lại tự quen như vậy? Ngự Chi Tuyệt sẽ không hiểu lầm chứ? Hắn cầm cặp lồng cơm màu phấn hồng mà cảm thấy phỏng tay.

Phùng Mẫn Xương lập tức đi vào bên trong, lúc hắn thấy Ngự Chi Tuyệt ở trong phòng khách liền ngẩn người.

Ngự Chi Tuyệt tà tà tựa vào sofa, tuy mặc đồ ở nhà nhưng lại có vẻ lười nhác mà đẹp đẽ quý giá. Y dùng tay chống càm, đôi mắt xếch lấp lánh ánh sáng cười như không cười nhìn về phía Lăng Hạ: “Không giới thiệu một chút sao?”

Yết hầu Lăng Hạ khô khốc lên xuống một chút, da đầu run lên một trận, cứng ngắc dùng giọng điệu giải quyết việc chung nói: “Đây là thủ trưởng của ta, Phùng quản lý. Phùng quản lý, đây là. . . . . . em của tôi, A Tuyệt.”

Phùng Mẫn Xương hoàn toàn chấn động bởi sắc đẹp của Ma Tôn đại nhân , ngây người một hồi mới hô hấp dồn dập nói: “Là em của Lăng Hạ? Hân hạnh hân hạnh. . . . . . Anh không ngờ em còn có một em trai đáng yêu như vậy.”

Lăng Hạ vốn đang khẩn trương, nghe xong câu này suýt chút nữa “Phụt” cười. Lần đầu tiên nghe thấy có người không chút che giấu nói Ngự Chi Tuyệt “đáng yêu” như vậy, tuy chính hắn cũng thường thường nghĩ như vậy.

Hắn vội vàng trấn an nhìn về phía Ngự Chi Tuyệt, sợ y sẽ vì lời Phùng Mẫn Xương nói mà tức giận, mười cái Phùng Mẫn Xương phỏng chừng cũng chịu không được một cái tát của y.

Ngự Chi Tuyệt ở mặt ngoài vẫn bất động thanh sắc, chỉ nở nụ cười yết ớt một chút, thật phong hoa tuyệt đại. Lăng Hạ ngẩn ngơ, trong lòng thấy bất ổn, vội vàng đem Phùng Mẫn Xương tới sofa.

Trái tim Phùng Mẫn Xương như ngừng đập, không dám nhìn Ngự Chi Tuyệt nữa, bình thường khí thế khí định thần nhàn lãnh đạo mọi việc không biết chạy đi đâu hết, một hồi nói lấy cháo cho hai người bọn họ ăn, một hồi nói đi rửa hoa quả.

Lăng Hạ thấy kỳ lạ, đương nhiên, hắn cũng không thể để khách đi rửa hoa quả, vội vàng mang gói hoa quả to xuống bếp. Phùng Mẫn Xương mang không ít loại hoa quả tới, táo, nho đầy đủ năm sáu loại, mỗi loại Lăng Hạ đều rửa sạch một ít, xếp chỉnh tề lên đĩa trái cây, thanh long và táo cũng gọt vỏ cắt thành miếng nhỏ.

Lúc hắn rửa vẫn là lo lắng, lỗ tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Hai người nói chuyện thật bình thường, chỉ là, Phùng Mẫn Xương vẫn nói năng lộn xộn, hắn bối rối một chút, vị bạn học này sẽ không nhất kiến chung tình với Ngự Chi Tuyệt chứ?

Lăng Hạ bất chấp cơn ghen, vội vàng bưng trái cây đi ra ngoài, rất tự nhiên ngồi giữa hai người, cười đẩy đĩa trái cây tới chỗ Phùng Mẫn Xương: “Ăn trái cây đi.”

Phùng Mẫn Xương tùy tay cầm hai quả nho, ánh mắt khống chế không được lia về phía Ngự Chi Tuyệt.

Ngự Chi Tuyệt rất tự nhiên dùng ngón tay trắng nõn như ngọc bốc lên một miếng thanh long đưa đến bên miệng Lăng Hạ, dùng thanh âm từ tính rất mềm nhẹ nói: “Ca, ăn trái cây.”

“. . . . . .” Lăng Hạ cứng ngắc mở miệng nuốt vào, được rồi, Ma Tôn đại nhân phản kích như vậy đã tốt lắm rồi.

Ngự Chi Tuyệt mỉm cười thu tay về, lè lưỡi chậm rãi liếm liếm nước trên đầu ngón tay: “Không quá ngọt nha.”

“. . . . . .” Được rồi ! Hoàn toàn được rồi ! Lăng Hạ có loại xúc động muốn che mắt Phùng Mẫn Xương lại đá hắn ra ngoài, bây giờ cả người Ngự Chi Tuyệt đều phát ra nội tiết tố được chứ!

Lăng Hạ cứng ngắc xoay người, liền thấy Phùng Mẫn Xương đồng dạng cứng ngắc. Đôi mắt Phùng Mẫn Xương dại ra dính lên đôi môi trơn bóng đỏ hồng của Ma Tôn đại nhân, hắn thấy mà thật tức giận.

Hắn trừng mắt với Ngự Chi Tuyệt, không dấu vết ngăn tầm nhìn của Phùng Mẫn Xương, nói: “Phùng quản lý.”

Lúc này Phùng Mẫn Xương mới phục hồi tinh thần, có chút chật vật chuyển ánh mắt lên người Lăng Hạ: “Đúng rồi, em và A Tuyệt mau ăn chút cháo đi, nguội sẽ không tốt lắm.”

Đôi mắt Ngự Chi Tuyệt tối sầm lại, vô cùng thân thiết từ phía sau lưng ôm lấy eo Lăng Hạ, kéo quần áo hắn trợt xuống dưới, để lộ xương quai xanh dày đặc dấu hôn màu đỏ. Y liếc Phùng Mẫn Xương đang dại ra, khẽ cười một tiếng: “Đa tạ ngươi thường ngày chiếu cố ca của ta, nhưng mà, về sau không cần phiền toái như vậy, ta sẽ nấu cơm cho hắn.”

[Tuy tình cảnh đang ở hiện đại nhưng A Tuyệt mới tới không lâu nên mình sẽ không đổi lại cách xưng hô cũng như cách nói chuyện của cổ đại nha]

Sau lưng Phùng Mẫn Xương không hiểu vì sao lại rét lạnh, khí chất trên người Ngự Chi Tuyệt vừa rồi đột nhiên thay đổi, cảm giác áp bách làm hắn hô hấp có chút khó khăn, quả thực như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.

Lăng Hạ không biết làm sao tiễn bước Phùng Mẫn Xương đang thẫn thờ ra về, hắn bối rối nghĩ tưởng, thực ra không đánh mà thắng giải quyết một chuyện phiền toái như vậy cũng là chuyện tốt. . . . . . Bây giờ không biết là ai ăn dấm của ai nữa.

Hắn lườm Ngự Chi Tuyệt một cái, Ma Tôn đại nhân lại lười biếng ngồi, mặt không đổi sắc hớp một ngụm cháo hạt sen giải nhiệt còn nóng hổi mà Phùng Mẫn Xương đưa tới, vừa ăn vừa bình luận: “Hương vị bình thường.”

Lăng Hạ còn tưởng rằng việc này đã chấm dứt, lúc ngủ Ngự Chi Tuyệt lại chen tới, tay lưu luyến nơi eo chân của hắn.

Vốn buổi chiều đã vận động ép buộc đến ép buộc đi như vậy, Lăng Hạ đương nhiên chống đẩy, thời gian làm loại chuyện này phải có khoa học mới tốt chứ? Người trẻ tinh lực tốt cũng phải kiềm chế một chút!

Ngự Chi Tuyệt lại bất khuất dán lên thân thể hắn tiếp tục khiêu khích, Lăng Hạ ý chí không kiên định đưa đẩy một trận, cuối cùng vẫn thỏa hiệp.

Nhưng đang làm được một nửa, Ngự Chi Tuyệt dứt khoát ngừng lại, Lăng Hạ đang phiêu ở trên trời bị người ta vỗ mạnh xuống, cả người hư không khó chịu. Ngự Chi Tuyệt đè cái eo đang kìm lòng không được mà đong đưa của hắn, ép hỏi nói: “Người nọ tới lần thứ mấy? Trước kia đã làm gì Lăng?”

Thần trí của Lăng Hạ dần dần trở lại, tức giận dở khóc dở cười, hắn thật đúng là xem thường cơn ghen của Ngự Chi Tuyệt mà. . . . . . Hắn dồn dập thở hổn hển, bất mãn nói: “Lần đầu tiên đến. . . . . . Hắn là thủ trưởng của ta, sao có thể làm gì?”

Hơn nữa bây giờ rõ ràng là có ý với ngươi!

Hắn quyết định phải bắt chước học chiêu này, ép hỏi trên giường, má nó!

Ngự Chi Tuyệt biết hắn nói thật, mạnh mẽ đỉnh vào, vừa va chạm mãnh liệt vừa khẽ cắn xương quai xanh của hắn, dùng ngữ khí hấp dẫn trầm nhẹ nói: “Đừng ở nơi đó nữa được không được? Ta lo lắng. . . . . .”

Cảnh vật trước mắt mơ hồ một trận, Lăng Hạ sắp bị làm đến phát điên rồi, dùng sức nắm chặt cánh tay Ngự Chi Tuyệt run run nói: “Đã biết. . . . . . Chậm một chút. . . . . . Trứng thối!”

Thực ra Ngự Chi Tuyệt không nói, Lăng Hạ cũng sẽ nghĩ đến chuyện từ chức.

Dù sao lúc hắn đi làm sẽ phải để Ngự Chi Tuyệt ở nhà một mình, công việc hiện tại phải đi sớm về trễ, Ngự Chi Tuyệt vẫn không hiểu gì về thế giới này, hắn muốn cùng y từ từ quen thuộc cuộc sống bên này.

Trừ diện mạo, cá tính của Ngự Chi Tuyệt chính là một vấn đề lớn, Lăng Hạ suy nghĩ hồi lâu vẫn nghĩ không ra việc Ngự Chi Tuyệt có thể làm. Nhưng mà mặc kệ sau này làm cái gì, hai người vẫn sẽ luôn ở cùng nhau. Hắn nghĩ, dù sao còn có chút tiền tiết kiệm, chờ thêm một thời gian nữa lại nói chuyện công việc sau.

Cùng lắm thì lợi dụng nguyên tố hệ mộc của hắn mở một tiệm bán cây cảnh, hắn và Ngự Chi Tuyệt có thể gieo trồng trong không gian, lại đem ra bán, quả thực là một vốn bốn lời! Nghĩ như vậy, Lăng Hạ liền kiên định.

Ngày hôm sau Lăng Hạ cấp tốc đi xử lý chuyện công tác, đẩy đơn từ chức tới, thái độ kiên quyết muốn nghỉ. Phùng Mẫn Xương vẫn chưa thoát khỏi đã kích thất tình hai lần, nhìn đơn từ chức nửa ngày mới nói một câu: “Em và em trai. . . . . .”

“Không phải là em trai ruột, ” Lăng Hạ nỗ lực duy trì biểu cảm tự nhiên, nói: “Cứ xem là em kết nghĩa đi.”

Hắn nói như vậy, Phùng Mẫn Xương cũng đã hiểu, tiếc nuối thở dài. Coi trọng hai người vừa đúng là một đôi, chỉ có thể nói vận khí hắn đen cỡ nào a!

Trước đó Lăng Hạ có xin nghỉ, bây giờ điều chỉnh lại công tác cũng không khó. Phùng Mẫn Xương vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: “Thân thể không tốt thì nghỉ ngơi cho khỏe, đơn từ chức anh nhận, nếu sau này em muốn trở về, tùy thời hoan nghênh.” Lăng Hạ liền khách khí cười cười.

Buổi chiều tan tầm Lăng Hạ khẩn cấp chạy về nhà, Ngự Chi Tuyệt ở nhà một mình, hắn cảm thấy rất lo lắng.

Trong nháy mắt hắn mở cửa nhìn thấy Ngự Chi Tuyệt, lòng lập tức liền kiên định, nhịn không được mỉm cười.

Lúc Lăng Hạ nấu cơm Ngự Chi Tuyệt vẫn ở bên cạnh nhìn, nói là muốn giúp một tay, Lăng Hạ rất bất đắc dĩ đưa cho y một ít tỏi nói y qua một bên mà bóc vỏ, Ngự Chi Tuyệt thật giống như cam chịu hoàn cảnh sống này. . . .

Ăn cơm xong Lăng Hạ liền bắt đầu dạy Ngự Chi Tuyệt lên mạng, đương nhiên, trước tiên phải bày cách ghép chữ Hán, bằng không sẽ không đánh chữ được. Trí nhớ của Ngự Chi Tuyệt thật sự làm hắn líu lưỡi, vài phút liền nhớ kỹ bảng chữ cái, sau đó là viết. Trong nửa giờ, Ngự Chi Tuyệt đã có thể tự ghép vần hơn mười từ Lăng Hạ nói, hơn nữa hoàn toàn chính xác! Vị trí chữ trên bàn phím cũng nhớ hết.

Hắn bội phục sát đất, Ngự Chi Tuyệt hoàn toàn có thể học nhiều ngôn ngữ làm phiên dịch, khả năng trời phú này thật sự không cần lãng phí! Chữ phồn thể thành chữ giản thể có vẻ cũng không gây được áp lực cho Ngự Chi Tuyệt.

Mấy điều căn bản xem như đã giải quyết xong, Lăng Hạ liền mở máy tính, di chuột nói cách dùng cho Ngự Chi Tuyệt. Hắn nhẫn nại nói: “Đệ muốn tìm cái gì, dùng chuột di tới chỗ này, sau đó. . . . . .”

Chết tử tế không chết, lúc con trỏ đưa tới ô tìm kiếm, trang web tự động hiện ra một list dài các nội dung hắn từng tìm kiếm, phía trên là —— av tình cảm mãnh liệt 囧. . . . . .

Lăng Hạ cứng đờ, vội vàng nhấn một cái, nhưng Ngự Chi Tuyệt đã thấy : “Av tình cảm mãnh liệt, là cái gì?” Hắn không biết tiếng Anh, chỉ dùng Hán ngữ ghép vần đọc ra .

“Không có gì.” Lăng Hạ vội vàng chuyển chủ đề, đánh vào trong tìm kiếm kết cấu bộ phận ôtô, cố thoải mái cười nói, “Lần trước không phải A Tuyệt hỏi ô tô có cấu tạo thế nào sao? Trên mạng cũng có thể tra ra, đệ xem đi.”

Lại dạy một số thứ, Lăng Hạ đi rửa mặt, để Ngự Chi Tuyệt một mình nghịch máy tính. Chờ hắn trở lại, suýt nữa té xỉu, bộ gv kích tình hắn mở lúc năm huynh đệ ngón tay của hắn hành sự lúc trước đang phát ngay trên màn hình máy tính, cứ thế bốp bốp bốp a! Không biết Ngự Chi Tuyệt làm thế nào mà tìm ra!

Hai tay Ngự Chi Tuyệt đặt trên bàn máy, thân thể hơi hơi nghiêng về phía sau, hiển nhiên xem rất nghiêm túc. Y nghe thấy tiếng bước chân của Lăng Hạ, liền quay đầu cười cười: “Không ngờ Lăng thích xem loại này nha.”

Lăng Hạ bối rối vô cùng, nhào đi muốn đóng, hắn đương nhiên sẽ không phủ nhận, bằng không hậu quả sợ là càng nghiêm trọng!

Ngự Chi Tuyệt ôm thắt lưng của hắn, chân khẽ đạp, ghế dựa mang theo hai người lui về sau hai bước.

“Rất đẹp mắt.” Ngự Chi Tuyệt khẽ cắn lỗ tai Lăng Hạ, mạnh mẽ xoay mặt hắn về phía máy tính, “Tuy không thích Lăng nhìn thân thể người khác, nhưng học tập một chút cũng không tồi.”

Tim Lăng Hạ đột nhiên đập gia tốc, hai người trên máy tính đã kết thúc một vòng chiến đấu hăng hái, người ở trên đứng dậy, cầm một thứ kỳ dị gì đó lại. . . . . .

“Lăng nói trên mạng cái gì cũng có thể mua?” Ngự Chi Tuyệt chỉ chỉ đạo cụ trên màn hình, hưng trí bừng bừng nói, “Chúng ta mua thứ đó về thử đi?”

Lăng Hạ xấu hổ đến mức đỏ bừng cả khuôn mặt: “Muốn thử thì thử trên người đệ ấy!”

Sá, mặt mũi của hắn đều mất hết rồi!