Kế Hoạch Xuyên Không Của Vật Hi Sinh: Cải Tạo Nhân Vật Phản Diện

Quyển 4 - Chương 91




Sáng sớm Lăng Hạ liền mang theo Đại Bạch rời đi, bây giờ hắn chỉ muốn đi thật xa, xa tới mức không có ai nhận lầm mình thành người khác, hoặc là nói mình giống ai đó. Trước khi đi hắn để tiểu nhị bọc một chút lương khô, nghe một ít tin tức về thành phố tiếp theo hắn liền chuẩn bị lập tức lên đường.

Tiểu nhị vừa đưa gói lương khô tới, lưng hắn liền bị vỗ một cái, thanh âm quen thuộc cùng tiếng cười hì hì vang lên: “Lăng huynh, dậy sớm vậy? Thật là khéo, vừa hay chúng ta có thể đi cùng đường, làm bạn với nhau.”

Lăng Hạ xoay người, quả nhiên nhìn thấy thanh niên tóc lam chướng mắt đó.

Lăng Hạ lạnh nhạt nói: “Thật sao? Thật là khéo.”

Tô Mạc Chận cẩn thận dò xét vẻ mặt của hắn, cười nói: “Xem ra tối hôm qua Lăng huynh không nghỉ ngơi tốt a, có chuyện gì phiền não sao?”

“Đa tạ Tô huynh quan tâm, ta nghỉ ngơi rất tốt.” Lăng Hạ trực tiếp đi ra ngoài. Không muốn tên Tô Mạc Chận mồm miệng hèn hạ ti tiện này đi cùng đường với mình, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu vui sướng khi người gặp họa làm cho hắn hết sức chán ghét.

Tô Mạc Chận lắc lư theo sát phía sau, Lăng Hạ cũng không để ý hắn. Hắn đặt Đại Bạch xuống đất, Đại Bạch rất nhanh khôi phục hình thể, không khách khí chút nào vươn hai cánh quạt tới chỗ Tô Mạc Chận, quét cho hắn lùi lại mấy bước.

“Tô huynh, chỉ sợ không thể cùng đường, tại hạ cáo từ trước.” Lăng Hạ nhìn Tô Mạc Chận gật đầu một cái, lật người nhảy lên.

Tô Mạc Chận thấy Đại Bạch biến thân liền ngẩn người, hắn vội vàng Thuấn Thân nhảy lên, cười nói: “Thứ cho mắt của ta kém cỏi, nhìn không ra ngốc điểu này là ma thú bạch đầu ưng cao cấp —— vừa hay có thể đi nhờ một đoạn đường.”

Lăng Hạ không ngờ hắn da mặt dày như vậy, nén giận nói: “Tô huynh, Đại Bạch không quen người lạ, kính xin tha thứ.” Đại Bạch đã xù lông lên, nó e ngại Lăng Hạ ngồi ở trên, nếu không đã sớm hất Tô Mạc Chận xuống rồi.

Tô Mạc Chận đột nhiên hét lớn: “Chư vị Thiết Hoàn bang, Tụ Tiên đỉnh của các ngươi bị ta lấy rồi ! Muốn lấy về, đuổi theo ta đi!”

Lăng Hạ bị tiếng hô rung động của hắn làm sững sờ, sau đó nghe thấy trong khách sạn truyền đến một trận tiếng bước chân rối loạn, bốn đại hán ngày hôm qua lật người từ trên lầu trực tiếp nhảy xuống, xách theo Trường Đao khí thế hung hăng nhào ra ngoài.

Tô Mạc Chận lo lắng nói: “Lăng huynh cứu mạng! A a a, không xong!”

Khóe mắt Lăng Hạ co giật hai cái, ở lại chỉ sợ mình cũng sẽ gặp phiền phức, đành phải vỗ vỗ lưng Đại Bạch nói: ” Đại Bạch, rời khỏi nơi này trước!”

Đại Bạch rất nhanh bay lên trời, bỏ xa mấy tên đại hán ở trên mặt đất đang cực kỳ tức giận mà mắng to. Tô Mạc Chận ngồi ở phía sau cười hì hì nói: “Đa tạ Lăng huynh tương trợ.”

Lăng Hạ trầm giọng nói: “Tô huynh, ngươi nhất định phải đi theo ta sao, rốt cuộc mục đích của ngươi là gì?”

“Lăng huynh tại sao có thể hiểu lầm ta như vậy?” Tô Mạc Chận uất ức nói, “Ta với ngươi mới gặp đã thân, đương nhiên muốn tiếp xúc nhiều hơn mà thôi.”

Lăng Hạ im lặng, chẳng thèm nói chuyện.

Nhưng Tô Mạc Chận cũng không để ý thái độ lạnh lẽo của hắn, dọc theo đường đi ngâm nga tiểu khúc tự giải trí, cái gì mà tình ca ca tiểu muội muội. Lăng Hạ nghe mà càng thêm tâm phiền ý loạn, thậthận không thể một cước đá hắn xuống.

Gần đến trưa, Tô Mạc Chận nhìn phía dưới cười nói: “Phía dưới có thành nhỏ, chúng ta xuống ăn rồi nghỉ ngơi một chút chứ? Lăng huynh không nên tức giận, ta làm chủ mời khách, như thế nào?”

Ngôn ngữ ở thành nhỏ này Lăng Hạ nghe không hiểu, Tô Mạc Chận trao đổi với người ta lại không chút áp lực, điểm này thật khiến Lăng Hạ bội phục. Tô Mạc Chận cũng không hẹp hòi, trực tiếp mang Lăng Hạ tới nơi bán rượu ngon nhất nơi này. Lăng Hạ cũng không khách khí với hắn, gọi đồ ăn ngon đầy một bàn, chọc tức Tô Mạc Chận.

Tô Mạc Chận cũng không thèm để, thậm chí còn gọi thêm một vò rượu trăm năm thượng hạng, cười hì hì rót đầy cho Lăng Hạ, cười nói: “Đến đây, Lăng huynh, chúng ta không say không về!”

Lăng Hạ làm theo chạm một cái, bưng chén lên nhấp một ngụm, rượu nhập khẩu, hơi cay, mùi vị so với tưởng tượng tốt hơn một chút. Tô Mạc Chận một hơi uống cạn, giơ đáy chén cho Lăng Hạ nhìn.

Tô Mạc Chận cười nói: “Lăng huynh, đừng mắc cỡ ngại ngùng, thật giống cô nương gia.”

Lăng Hạ biết hắn cố ý khích mình, nhưng buồn khổ trong lòng không có chỗ giải, cũng muốn thử nhất túy giải thiên sầu một lần, liền ngửa đầu uống xong cười nói: “Tại hạ không uống được rượu, đành liều mình bồi quân tử vậy!”

Ba chén tiếp theo, mặt Lăng Hạ đã đỏ bừng ngồi không vững, cặp mắt cũng dâng lên một tầng hơi nước.

Tô Mạc Chận cười hì hì để chén rượu xuống, rượu này gọi “Tam bát đổ, vị không nồng lắm. Hắn cười nói: “Lăng huynh, ngươi say sao?”

Lăng Hạ híp mắt quan sát hắn, mở miệng nói: “Ta nhớ ra rồi, ngươi là Tô Mạc Chận!”

Tô Mạc Chận cười nói: “Dĩ nhiên là ta, trước đó đã nói cho Lăng huynh rồi. Lăng huynh, ngươi và đương kim Ma Tôn rốt cuộc có quan hệ gì?”

Quan hệ gì? Lăng Hạ cười lạnh hai tiếng, xộc xệch ngồi không yên, đầu óc như có tia chớp lướt qua xuất hiện một vài thứ. Lần trước hắn nhớ đại khái nội dung truyện, bây giờ tên tuổi vai phụ và một số chi tiết cũng từ từ nhớ lại. Hắn lớn miệng nhìn chằm chằm Tô Mạc Chận nói: “Ngươi là huynh đệ của tiểu Hổ!”

Tô Mạc Chận sững sờ, gật đầu một cái: “Ngươi biết tiểu Hổ?”

Những lời này liền làm Lăng Hạ ngây ngẩn cả người, tại sao mình lại gọi tên nhân vật chính một cách tự nhiên thân thiết như vậy? Hắn ôm đầu suy nghĩ một hồi, đầu óc càng ngày càng hỗn độn.

Tô Mạc Chận tràn đầy hứng thú nhìn Lăng Hạ, biết hắn đã say. Hắn càng tiếp xúc với Lăng Hạ càng nghi ngờ, bề ngoài và tên tuổi tương tự là điều rất bình thường, nhưng đồng thời tụ tập trên một người, là quá ngẫu nhiên rồi.

Trước đó hắn tiếp xúc với “Lăng Hạ” một đoạn thời gian, mặc dù không quá vui vẻ, nhưng nét mặt cùng thần thái của người trước mắt quá giống người nọ! Nhưng rõ ràng lại không biết mình. . . . . . Ở trên đường hắn len lén dò xét năng lượng nguyên tố trong thân thể người này, vậy mà cũng giống nhau như đúc!

Trên thế giới không thể có chuyện trùng hợp như vậy! Chẳng lẽ thật sự có pháp thuật cải tử hồi sinh?

Hắn chống cằm, khóe miệng cười quyến rũ, đám người Tống Tiểu Hổ đoán chừng cũng sắp tới. Rốt cuộc là thật hay là ngụy trang vì có mục đích khác, đều sẽ biết.

Lúc tỉnh Lăng Hạ lại cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, hắn chưa từng có kinh nghiệm say rượu, rên rỉ khổ sở một tiếng rồi mở mắt, ý thức hỗn độn từ từ tụ lại.

Bây giờ hắn đang ở trên giường trong một gian phòng nhỏ, nhìn bài biện trong phòng giống như ở khách sạn. Hắn khó khăn xoay người, bên ngoài trời đầy sao lốm đốm, có vẻ hắn ngủ từ giữa trưa tới bây giờ.

Đại Bạch ở bên cạnh hắn, ngủ rất say.

Hắn cẩn thận nhớ lại tình cảnh mình và Tô Mạc Chận uống rượu, mặt liền xạm đi. Sau đó hình như Tô Mạc Chận hỏi rất nhiều vấn đề, ép hắn đến mức bùng nổ, cuối cùng tức giận cầm ly rượu ném mạnh vào đầu đối phương hét lớn: “Ông đây nói không có quan hệ gì với y, không có! Ngươi nói nữa ta chém ngươi!”

Tô Mạc Chận buồn cười đội chén rượu kia, mặt đầy rượu, trợn mắt há mồm nhìn hắn. . . . . . Tại sao cảnh tượng này lại quen thuộc như vậy?

Khóe miệng Lăng Hạ giật giật, ngày mai nếu tên Tô Mạc Chận kia không báo thù mình, đó mới kỳ là!

Hắn xoa nhẹ huyệt Thái Dương một lát, đứng lên đẩy cửa sổ, gió mát thổi vào, tỉnh táo không ít.

Tô Mạc Chận chính là tiểu đệ của nhân vật chính, nếu tiếp tục tiếp xúc với hắn, chắc chắn sẽ gặp được đám người Tống Tiểu Hổ. Nếu là lúc hắn vừa tới Dị Giới, nói không chừng sẽ nhân cơ hội kết giao ôm chặt bắp đùi nhân vật chính, nhưng bây giờ. . . . . .

Nhớ tới kết cục của nhân vật phản diện trong truyện, Lăng Hạ đột nhiên cảm thấy rất lo lắng đau đớn.

Ngự Chi Tuyệt mặc dù rất thối tha, nhưng không có chỗ nào khiến người ta chán ghét a. . . . . . Chẳng lẽ Ngự Chi Tuyệt vì “Lăng Hạ” kia hoàn toàn chết đi, mới muốn hủy diệt thế giới?

Nghĩ tới đây, ngực Lăng Hạ lại bắt đầu khó chịu hít thở không thông.

Hắn đánh thức Đại Bạch, chuẩn bị lập tức rời đi, dĩ nhiên không có nói lời từ biệt với Tô Mạc Chận.

Mặc kệ Ngự Chi Tuyệt có diệt thế hay không, Tống Tiểu Hổ có cứu vớt thế giới hay không, đều không liên quan đến tiểu nhân vật hắn đây. Cách xa nhân vật chính trong truyện, tìm một chỗ thật xa, có lẽ lúc thế giới diệt vong có thể may mắn giữ được một mạng, ha ha.

Những người này, những việc này, đều không liên quan đến mình. . . . .

Đại Bạch đi vào ban đêm có tinh thần hơn đi ban ngày, Lăng Hạ rất nhanh từ cửa sổ nhảy lên người Đại Bạch, tiền phòng a, để cho Tô Mạc Chận mời khách tốt lắm.

Cánh vỗ vỗ tạo ra tiếng động rất nhanh kinh động Tô Mạc Chận sát vách, hắn vội vàng mở cửa sổ, chỉ thấy trong màn một người một chim bay về phía ánh trăng sáng, kêu hai tiếng đối phương cũng không quay đầu lại. Tô Mạc Chận tức giận vỗ cửa sổ, từ trên cao nhảy xuống, cởi địa hình thú đuổi theo một đoạn, rốt cuộc vẫn không đuổi kịp.

Qua nửa canh giờ Tống Tiểu Hổ liền cởi A Ly long đong mệt mỏi chạy đến, Tô Mạc Chận tựa vào thân cây chỉ chỉ hướng Lăng Hạ rời khỏi nói: “Bọn họ đi về phía bên kia rồi.”

Tống Tiểu Hổ kinh ngạc nói: “Ngươi xác định là Lăng đại ca?”

Tô Mạc Chận bất đắc dĩ chớp chớp mí mắt nói: “Lão đại, ngươi cảm thấy ta sẽ nhận lầm người sao?” Lúc trước hắn dùng truyền tin phù đã nói đại khái tình hình cho Tống Tiểu Hổ.

Tống Tiểu Hổ đột nhiên cười ha hả, nện cho Tô Mạc Chận một quyền nói: “Mạc Chận, đa tạ! Xem ra sư phụ nói thật, ông quả nhiên không lừa ta!”

Trong lòng hắn nhớ tới lời tiên đoán của sư phụ mang mặt nạ Vô Danh, chủ nhân trước kia của A Ly—— người sống có thể chết, chết có thể sống. . . . . . Người chết trở về, vận mệnh của chúng ta sẽ thay đổi. . . . . .

Hắn vỗ vỗ đầu A Ly trịnh trọng nói: “A Ly, chúng ta đi tìm Lăng đại ca.”

Đôi mắt màu hổ phách của A Ly liền trừng lớn, hết sức tinh thần hướng lên trời hét lớn một tiếng làm mặt đất rung chuyển một hồi, nó chậm rãi mở hai cánh màu trắng, bốn móng vuốt sinh ra ngọn lửa bay lên trời.

Tô Mạc Chận kinh ngạc nói: “Siêu, siêu thú?”

Từ xưa đến nay Siêu Thú không vượt qua hai mươi con, trước mắt từ xưa truyền lại, chỉ có Song Đầu Xà của ma tu đạo mà thôi. A Ly vậy mà đã tu thành Siêu Thú rồi !

Tống Tiểu Hổ nhảy lên, cười phất tay một cái với Tô Mạc Chận nói: “Mạc Chận, ta đi tìm Lăng đại ca đây!”

Nhìn A Ly cùng Tống Tiểu Hổ hưng phấn bay lên trời, Tô Mạc Chận ôm quyền cười cười, hắn vẫn nhanh chóng đi tìm lão bà tương lai của hắn thôi!

“Đại Bạch, ” Lăng Hạ thao thao bất tuyệt nói: “Ta thấy nên tìm cách khôi phục lại lông vũ của ngươi trước, ừ, chúng ta hỏi thăm xem nơi nào có đan dược tốt nhất. . . . . .” Đúng rồi, là Thánh Nữ Phong! Nữ thần cũng ở đó a!

Ánh mắt hắn sáng lên, sau đó lại ảm đạm lần nữa, nói đến Thánh Nữ Phong lại nghĩ tới tên khốn Ngự Chi Tuyệt kia. . . . . .

Lăng Hạ thở dài, hắn chỉ hiểu thế giới này qua sách, đương nhiên cũng sẽ cùng nhân vật chính hoặc nhân vật phản diện dính líu quan hệ a Sá! Hắn mất mác sờ sờ đỉnh đầu Đại Bạch nói: “Đi gặp nữ thần cũng rất tốt, nhưng Thánh Nữ Phong rất khó đi lên. . . . . .”

Đại Bạch đã nhìn quen bộ dạng suy sút của hắn, nghe vậy chỉ giật giật mí mắt.

Đại Bạch chợt căng thẳng, có thứ gì đó nguy hiểm đang tới gần! Uy áp thậm chí không khác gì con Song Đầu Xà kia!

Nó kêu một tiếng cảnh báo, mang theo Lăng Hạ từ trên cao rơi xuống —— phía dưới là rừng núi, dễ ẩn thân.

Lăng Hạ cả kinh, vội vàng nhìn về phía sau. Thị lực của hắn tuy tốt, nhưng cách quá xa, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy cách đó mấy dặm có một ánh lửa nho nh.

Là ma thú nguy hiểm sao? Lăng Hạ cũng khẩn trương, cúi thấp thân thể, phối hợp động tác của Đại Bạch.

Nhưng tốc độ của vật kia thật sự là quá nhanh! Đại Bạch còn chưa kịp xuống mặt đất, từ nơi xa liền truyền tới một tiếng la kinh thiên động địa trung khí mười phần, quả thực là thanh chấn mấy dặm, làm vô số dã thú trong núi rừng cả kinh chạy loạn tán loạn: “Lăng —— đại —— ca! Chờ —— chờ —— ta!”

Lăng Hạ cứng đờ, vội vàng nhìn về phía sau, đã thấy xa xa có một ma thú tuyết trắng bốn vó nổi lửa vỗ cánh vọt tới phía mình, phía trên có một người đầu nhím đang đứng rất phấn chấn.

Hắn kinh ngạc vô cùng, con ngươi đột nhiên co rụt lại, khi nhìn rõ tất cả, trong nháy mắt liền kêu tên một người một thú: “Tiểu Hổ, A Ly. . . . . .”

Vô số hình ảnh vút qua trước mắt hắn, A Ly bảo hộ mình ở phía dưới cả người đầy máu chiến đấu, Tống Tiểu Hổ vì mình mà liều mạng . . . . . . Xuất hiện cuối cùng, là Ngự Chi Tuyệt.

Ôm mình, khuôn mặt kề sát tuyệt vọng hỏng mất, làm cho lòng người đau đến hít thở không thông, A Tuyệt. . . . . .

Trí nhớ chảy ngược, giống như một bộ phim từ từ tua lại.

Vô số hình ảnh từ từ xẹt qua, khiến tâm động, thích, khó chịu, khổ sở. . . . . .

Gặp nhau ngắn ngủi, chia lìa lâu dài. . . . . .

Cuối cùng trở lại lúc ban đầu.

Lúc hắn vừa tới gặp nhân vật chính đầu tiên, sau đó vừa quay đầu, đã nhìn thấy A Tuyệt của hắn.

Rõ ràng là một tên nhóc, lại dựa vào tường hai tay ôm quyền, cặp mắt xếch xinh đẹp sạch sẽ kia cứ như vậy tà tà nhìn mình, bộ dạng kiêu ngạo xinh đẹp lại quật cường.

Có lẽ, lúc đó đã có suy nghĩ phải chăm sóc tên nhóc này . . . . . .

Nhưng cuối cùng, được chăm sóc lại là mình.