Đây là NT cổ trang và rất buồn khi phải thông báo với mọi người rằng tui sẽ không edit nó. Từ trước tới giờ tui rất hiếmmm khi đọc cổ trang và tui cũng không thích thể loại này, thế nên khiến cho việc edit NT13 trở nên rất khó, chán nản và áp lực giống như tui phải làm việc cuối tuần vậy, cuối cùng tui đã quyết định là mình phải dừng lại trước khi phá nát NT này thôi OTZ
Bên dưới là toàn bộ những gì tui edit được sau hơn 2 tuần vò đầu bứt tai, phần còn lại các bồ có thể vào link Trường Bội mà tui đã gắn ở mục lục wordpress để đọc nốt nghen.
—————
Ngoại truyện 13: Tử dạ ca
Trong căn phòng nồng nặc mùi thuốc bắc, người ngồi sau bình phong choàng áo lông, trong ngực còn ôm một ấm nước nóng nhỏ. Người hầu tên Khai Tâm bưng một bát thuốc hãy còn bốc hơi nóng hôi hổi vào phòng, mùi của bát thuốc mới khiến cho hương thuốc trong phòng nhạt hẳn đi. Bút lông trên tay Trần Thư Ninh dừng lại, y liếc nhìn bát thuốc, không làm gì khác mà chỉ hỏi: "Ngươi tìm được cuốn sách chép tay của ta chưa?"
Khai Tâm không đáp, hất cằm về phía bát thuốc, "Nhị gia uống thuốc xong thì em sẽ nói cho người."
Trần Thư Ninh chỉ mỉm cười gật đầu, chĩa bút vào mặt cậu, nghiến răng nghiến lợi hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục nhấc bút viết tiếp bài tập mà thầy giao, chẳng thèm nhìn sang bát thuốc kia nữa. Khai Tâm đã quá quen với việc y không muốn uống thuốc, nhìn bình trúc may mắn ở cạnh bàn kia kìa, mỗi khi thiếu gia nhà cậu trốn uống thuốc là lại đổ cho nó, thế là cây trúc mọc xanh tươi mơn mởn biết bao nhiêu. Khai Tâm cứng đầu cứng cổ, cho dù Trần Thư Ninh dùng tiền hối lộ cậu cũng vô dụng.
"Nếu nhị gia không uống thì không lấy lại được sách đâu đấy ạ."
Một giọt mực bay ra rơi xuống mặt giấy rồi nhạt dần. Y đành nhắm mắt uống bát thuốc, cảm giác đắng ngắt ở đầu lưỡi không ngừng khiến y muốn nôn mửa, phải cố gắng kìm lại ý nghĩ muốn đập bát.
"Ở đâu?"
"Khai Tâm không biết ạ."
"Ngươi!"
Trần Thư Ninh ném thẳng quyển vở đang viết dở về phía cậu, Khai Tâm thấy vậy thì nhanh nhẹn nhón chân chạy sang bên tránh thoát. Y lập tức bỏ áo lông đang choàng trên người xuống rồi tóm lấy Khai Tâm, trò đuổi bắt của họ làm cho giường nhỏ rung lộc cộc. Chạy chưa được mấy bước thì Trần Thư Ninh đã vịn vào lan can thở hổn hển, mắt vẫn nhìn chằm chằm Khai Tâm đang nhảy nhót giữa mưa tuyết ngoài sân.
Y bỗng nghĩ đến những đình lầu bên ngoài và con đường với ngựa xe như nước, dường như chúng chẳng liên quan gì đến y.
Thân thể vô dụng này.
Lúc này Khai Tâm mới quay lại nhìn y, vội vàng nói: "Được rồi được rồi, nhị gia vào phòng rồi nói tiếp, ngoài này lạnh lắm, em biết là ai cầm."
"Ai?"
"Đường Phong Hành của võ đường Diệu. Không phải lần trước nhị gia bị tên khốn nhà họ Triệu cướp mất cuốn sách đó hay sao, người còn cưỡi ngựa đuổi theo tên đó nữa, lần đầu tiên em nhìn thấy người tức giận gây chuyện trên đường như vậy đấy. Chưa nói đến chuyện va vào người khác đang cưỡi ngựa, nhị gia còn chẳng mặc áo choàng nữa, trời thì lạnh như thế, về nhà bèn sốt cao mấy ngày. Nhị gia, người quên mất là mình va vào ai rồi à?"
Trần Thư Ninh lắc lắc đầu, "Rõ ràng ta đã lấy lại sách rồi mà, nhưng mấy nay ta ngủ nhiều quá nên không nhớ rõ nữa, dù sao cũng là người đó đột ngột phi ra từ góc đường, không liên quan đến ta."
"Người bị va phải chính là Đường Phong Hành, còn nhị gia thì ngã ngựa bất tỉnh, cũng may là thân thể không sao. Hắn cưỡi ngựa đưa người về phủ, còn nói nếu người có chuyện gì thì cứ mời thầy thuốc, hắn sẽ trả hết tiền thuốc men."
"Ai cần hắn ta lo."
Trần Thư Ninh nhìn xuống cuốn sách được xâu gáy cẩn thận và treo tua lụa trên bàn giống y đúc cuốn mình đã làm rơi, bên trong chép ba mươi sáu sách lược quân sự và các cách sử dụng binh khí thì trong lòng không khỏi thấy hổ thẹn. Còn cuốn sách của y là bản sao chép từ 《Tử dạ ca》, y đã cố tình mượn bản gốc rồi chép lại để nói thay nỗi lòng về bóng hình mà mình đang tương tư.
Không ngờ cuốn sách ấy lại rơi vào tay Đường Phong Hành, giữa mỗi trang giấy y đều viết tên hắn. Trần Thư Ninh gãi gãi dái tai đã đỏ bừng của mình, ngoài mặt thì giả bộ không sao nhưng trong lòng lại đang tính toán xem đêm nay có thể trèo vào phủ người ta để đổi lại sách không. Chỉ tiếc rằng y chẳng khác nào con ma ốm, đi đứng đôi lúc còn không xong, ngày thường chỉ có thể trơ mắt nhìn Lý Cảnh Nguyên và những người khác trèo tường trốn học.
Phiền thật.
Khai Tâm thấy y không nói gì nhưng vẻ mặt lại quyết tâm như đang âm mưu chuyện gì đó, cậu bèn nói: "Nhị gia, người đừng nghĩ ngợi nữa, em đi lấy cho người là được mà."
Trần Thư Ninh bừng tỉnh, con cháu Đường gia là dòng dõi võ quan, bọn họ ai ai cũng đường hoàng ngay thẳng, mở trang đầu tiên biết là không phải sách của mình thì chắc hẳn sẽ không xem tiếp đâu.
...