Ngoại truyện 12: Máy đo tình yêu
Ở vũ trụ song song nào đó, nếu hai vị luật sư mở quán cà phê sách sau vài năm hành nghề. (evie: chương này tui xin phép dùng nhân xưng anh-cậu cho 2 người)
—————
Tiếng đổ vỡ phá tan sự yên tĩnh trong tiệm sách Đường Ninh.
"Sao thế?" Đường Phong Hành vội vàng chạy từ quầy thu ngân sang quầy pha đồ uống.
Đứng ở ngoài không nhìn thấy bóng dáng Trần Thư Ninh, không phải vừa rồi em ấy ở đây sao?
Anh vội vã đi vào trong quầy bar, quả nhiên trông thấy Trần Thư Ninh đang ngồi xổm bên cạnh mấy mảnh ly sứ vỡ và cà phê thì vương vãi đầy sàn.
"Không sao chứ, em có bị thương không?" Đường Phong Hành kéo người vào phòng nghỉ nho nhỏ ở phía sau.
Trần Thư Ninh đội mũ lưỡi trai, hai tay vẫn đang bịt chặt tai. Đường Phong Hành xoa xoa bàn tay đang che tai của cậu, khẽ hỏi qua khe hở giữa những kẽ ngón tay: "Có phải cà phê làm em bị bỏng không?"
Trần Thư Ninh ngơ ngác lắc đầu, vành mũ kéo thấp che kín mắt, cậu cúi đầu, nói chầm chậm từng tiếng với giọng điệu buồn bã: "Tay em run quá, làm rơi."
Đường Phong Hành biết rằng sau khi đổi thuốc mới thì sẽ cần thời gian để thích ứng, anh bèn nói: "Không sao đâu, tay run là chuyện bình thường mà, hồi trước anh cũng không cầm chắc nên làm vỡ nhiều cốc lắm."
Nghe vậy nhưng cậu vẫn rầu rĩ, chẳng trả lời câu nào. Đường Phong Hành rút tay đang đút ở trong túi áo ra, mở rộng vòng tay rồi hỏi cậu: "Ôm một cái nha?"
Trần Thư Ninh túm góc áo mình, đáp: "Không cần."
Đúng lúc Đường Phong Hành đang định thả tay xuống để nghĩ biện pháp khác thì cậu lại chui vào lòng anh rồi ôm anh thật chặt, buồn buồn nói: "Vẫn cần ạ."
Anh cởi mũ của Trần Thư Ninh ra khiến tầm nhìn của cậu trở nên sáng sủa hơn, cậu dè dặt ngước mắt, nhìn thẳng vào mắt anh lần đầu trong hôm nay.
"Em xin lỗi, em chỉ định pha cho anh một ly latte thôi. Em biết cách pha, nhưng lại không cầm chắc nên làm vỡ ly rồi. Rõ ràng hôm trước còn tốt mà..."
"Hôm trước qua rồi, không nghĩ đến hôm trước nữa. A Ninh, làm vỡ ly thì tiếp theo mình nên làm gì đây?" Đường Phong Hành xoa đầu rồi vỗ nhẹ lưng cậu.
"Dọn hết mảnh vỡ rồi lau sàn."
"Đúng rồi, giỏi quá. Sau đó thì sao?"
Trần Thư Ninh im lặng gần mười phút, chỉ đứng nhìn Đường Phong Hành và thỉnh thoảng thì chớp chớp hai mắt. Anh bị nhìn chằm chằm đến mặt đỏ tai hồng, lúc đang định giơ tay che mắt cậu thì Trần Thư Ninh bỗng mỉm cười lên tiếng: "Sau đó... em sẽ làm cho anh một ly latte nữa."
"Ừm, câu trả lời rất hay." Đường Phong Hành hôn hôn hai má cậu.
Một cái ôm thật lâu kết thúc. Khi mở cửa Trần Thư Ninh nhìn xuống tay nắm cửa rồi hít sâu một hơi, tiếp đó xoay người lại nhìn Đường Phong Hành, ánh mắt của anh như đang cổ vũ cậu tự mình bước qua cánh cửa này.
Trần Thư Ninh đi ra ngoài, dọn dẹp đống bừa bãi trên sàn, nhận ra chuyện này đã qua rồi.
Có khách vừa vào quán gọi một cốc cà phê, cậu dần ổn định lại bản thân, ngoại trừ nói chuyện hơi nhỏ và ngại ngùng thì đều một mình hoàn thành hết mọi việc.
Nhưng thi thoảng nhân viên pha chế Trần Thư Ninh sẽ biến mất một hai phút làm cho khách hàng không tìm được, bởi vì Đường Phong Hành bảo rằng mỗi khi xong một đơn thì cậu có thể tới đổi một cái ôm và hôn, cho dù có làm tốt hay không.
Trong mắt anh, chỉ cần cậu hoàn thành là đã rất tốt rồi.
Sáu giờ tối hiệu sách đóng cửa, Đường Phong Hành kiểm kê tiền ở trong quầy thu ngân, Trần Thư Ninh ngồi trên chiếc ghế dựa bên cạnh đang đọc cuốn "Totto-chan bên cửa sổ".
Anh khóa kĩ két rồi nhéo gáy cậu, "Đi thôi, về nhà ăn cơm."
"Vâng."
Trần Thư Ninh nhìn vào mắt anh, không hề có ý định đứng lên.
"Sao thế?"
"Hôm nay không cần phải đo tình yêu à?" Trần Thư Ninh ôm sách, hơi ngượng ngùng hỏi.
"Cần chứ, cảm ơn ngài đã nhắc. Bây giờ phải kiểm tra một chút, em có yêu anh không?" Đường Phong Hành ngồi xổm xuống, hôn khẽ lên môi cậu.
"Em yêu anh."
"Anh cũng yêu em."
"Em có thể yêu cầu một nụ hôn nữa không?"
"Đương nhiên rồi, bé cưng của anh."
Hai người nắm tay đi trên đường, những bông tuyết rơi xuống rồi tan ra biến mất. Họ dựa sát vào nhau, có lẽ mùa đông này không hề lạnh chút nào.