Kế Hoạch Tự Sát Khi Đông Tới

Chương 72: C72: Ngoại truyện 11




[Trần Thư Ninh]

Ngoại truyện 11: Ngày bão về

Bầu trời dần trở nên mờ mịt, bởi vì sắp có bão nên tôi và Đường Phong Hành được nghỉ phép ở nhà.

Tôi kéo mở cửa ban công, nói lớn: "Hình như gió càng lúc càng lớn, quần áo của nhà bên cạnh bị thổi bay hết rồi! Bay tứ tung như đang khiêu vũ ấy!"

Đường Phong Hành cầm sào phơi đồ để thu quần áo lại, tranh thủ véo mũi tôi, "Em không rút đồ nhanh thì quần áo của chúng mình cũng đi khiêu vũ bây giờ đấy."

Tôi sờ sờ mũi, đứng một bên vừa ôm đống quần áo anh đưa vừa mải nhìn cây cối bên ngoài bị gió thổi, không nhịn được mà kéo góc áo anh, "Đường Phong Hành, em muốn lên sân thượng hóng gió, nhìn có vẻ mát lắm đó anh. Anh biết không, gió lúc này là hoàn hảo nhất, cực kỳ mát mà cũng không quá lớn, anh tin em đi."

Đường Phong Hành nghe vậy thì cảnh giác, đẩy tôi vào phòng khách rồi đóng cửa sổ sát đất lại, "Không được, không thể, rất nguy hiểm."

Tôi cúi xuống dụi dụi chồng quần áo trong lòng rồi ngẩng đầu lên, đáp: "Bây giờ gió cũng không lớn lắm mà, xin anh đó, chỉ năm phút thôi."

Đường Phong Hành yên lặng nhìn tôi hai giây, tôi rướn tới hôn anh một cái, "Đi mà."

"Không được... Hôn cũng không được."

"Đi màaaa."


"Nhìn trời sắp mưa rồi, lát nữa có cả sấm chớp đấy, không phải là em rất sợ à?"

"Không sợ, có anh bên cạnh trông em mà, chỉ một lát thôi."

Tôi quên mất bản thân còn đang ôm quần áo, cứ dán sát vào người Đường Phong Hành. Những bộ đồ với mùi hương tương đồng chen giữa hai chúng tôi, tôi cọ cọ mặt anh rồi nhìn anh với ánh mắt xin xỏ.

Trông Đường Phong Hành có vẻ rất khó xử, vành tai anh ửng đỏ, nhắm mắt lại giống như đang trốn tránh chiêu dụ dỗ của tôi, liên tục nói không được.

Tôi lại hôn anh thêm cái nữa, còn vươn lưỡi liếm môi châu của anh.

Cuối cùng Đường Phong Hành vẫn đưa tôi lên sân thượng hóng gió, những cơn gió mát mẻ hơn bình thường rất nhiều, tóc chúng tôi bị gió thổi cho lung tung rối bù.

Tôi đứng trên sân thượng cười lớn, vươn tay bắt một cơn gió rồi cho vào trong miệng, nói với anh gió hôm nay có vị ngọt như kẹo bông gòn vậy.

Cảm giác hạnh phúc bao trùm tôi, cứ như muốn thổi tôi bay đến phương xa mà tôi chẳng thể nào nhìn thấy.

Đường Phong Hành cười bảo tôi nói điêu, anh ăn mà có vị gì đâu.

Tôi hôn anh để cho anh nếm thử.


Đường Phong Hành mặt đỏ tai hồng, lắp bắp nói ừ ừ, ngọt.

Chúng tôi đi ra hẳn bên ngoài, quần áo bị gió thổi phồng lên, Đường Phong Hành nắm lấy cổ tay tôi.

Giữa tạp âm ngày bão và tóc mái bay loạn, tôi nhìn thấy dáng người đứng nghiêng mơ hồ của Đường Phong Hành. Gió càng lúc càng lớn, còn tôi thì quá nhẹ, tưởng chừng như sắp bị cuốn bay nhưng điều đó lại chẳng thể xảy ra, vì cổ tay tôi vẫn luôn nằm trong bàn tay Đường Phong Hành.

Tôi hô lên trong gió: "Đường Phong Hành, anh giữ em như vậy làm em giống như con diều ấy."

Đường Phong Hành vuốt lại mái tóc rối bù của tôi, nói: "Diều của anh muốn về nhà chưa nào?"

Tôi từ từ "thu lại" bản thân, nói đúng hơn là thu mình vào trong lồng ngực anh, đáp: "Được, diều của anh đã quyết định sẽ tự mình bay về."

***

Tối nay ăn cơm với thịt bò cà chua và phô mai bỏ lò, tiếng mưa bên ngoài rất êm tai, cảm giác an toàn và hạnh phúc tràn ngập khi tôi vùi mình ở trong vòng tay anh.

Tôi hôn anh một cái.

Ầy... Anh lại ăn kẹo bạc hà rồi, lạnh quá!

"Đường Phong Hành!"

"Anh ăn hết rồi, hôn thêm cái nữa nha."

"Thật không đó, được thôi."