Kế Hoạch Tự Sát Khi Đông Tới

Chương 67: C67: Ngoại truyện 6




[Khai Tâm]

Ngoại truyện 6: Tôi từng miêu tả đôi mắt người tựa như hoa hướng dương

Gần đây tôi vừa làm tại một công ty mới, lúc chuyển đồ tôi nghe thấy có mấy người đứng ở ngoài cửa một nhà khác nói chuyện phiếm, chỉ chỉ chỏ chỏ nhà bên cạnh, có vẻ như không phải là nhà của một trong số họ.

Tôi bỏ thùng đồ xuống, người môi giới đưa chìa khóa cho tôi, thấy tôi nhìn sang phía bên kia thì cũng nhìn theo rồi nhỏ giọng nhắc nhở: "Tốt nhất là anh không nên dây vào cái người ở nhà đó, nghe nói tinh thần ông ta không ổn định, là bị điên ấy."

"Sao anh lại nói người ta điên?" Tôi hơi khó chịu hỏi lại.

Một bà cô cầm túi nilon đỏ đứng gần đó như tìm được người để kể khổ, không sợ người sống trong nhà kia nghe thấy mà nói oang oang: "Cậu mới tới đây hả? Để tôi kể cậu nghe, người này mắc bệnh tâm thần đấy, cái gì mà rối loạn rồi trầm cảm gì đó. Tôi hay nghe thấy tiếng ông ta đi xuống cầu thang lúc nửa đêm rồi ngồi đợi ai ở chỗ ghế dựa ngoài cổng chính ấy, mà cứ ngồi mãi nhưng có thấy ai đâu, đêm nào cũng thế, cực kỳ dọa người. Cửa nhà đó cũng chẳng bao giờ đóng, không biết là đã bị trộm mất bao nhiêu đồ rồi nữa. Giờ cơm chiều tôi đi ngang qua cửa còn thấy ông ta ngồi nói chuyện một mình, không phải bị điên thì là gì? Nói với quản lý tòa nhà cũng không làm được gì, sao lại để một người như thế sống ở đây cơ chứ."

Tôi nghe xong thì tức giận, chuyện này làm tôi nhớ tới anh Ninh sống ở cùng chung cư ngày trước, anh ấy cũng bị đuổi đi như thế này. Mùa đông năm đó tôi vừa mới đến tuổi đi học, tất cả mọi người đều biết anh Ninh tự sát, tôi còn nghe thấy tiếng còi xe cứu thương ở dưới lầu và có máu vương vãi ở cầu thang. Tôi chạy xuống tìm anh Ninh để xem có chuyện gì nhưng mẹ tôi thì lại không thích anh, luôn nói anh bị bệnh tâm thần rồi bắt tôi phải tránh xa anh ấy. Bà ôm tôi về nhà, tôi khóc cả một đêm.

Tôi không thể hiểu nổi, mùa đông ở nhà anh rất ấm áp, cơm lúc nào cũng nóng, mỗi lần có thịt gà thì anh đều gắp miếng thịt đùi lớn nhất vào bát cho tôi ăn, canh cà chua đầy ắp là món mà người yêu của anh hay nấu nhất. Hai người nói chuyện rồi vui đùa, tất cả mọi thứ đều mang hương vị của gia đình, khác hoàn toàn với căn nhà lạnh lẽo của tôi và mẹ, tôi thích được ở nhà của anh hơn.

Anh trai luôn cho tôi ăn cơm làm sao lại giống như lời người ta nói được?

Tôi nghe nói sức khỏe anh Ninh đã khá hơn nhưng anh lại không thể tiếp tục ở đây nữa, tôi lén nhìn mọi người đứng tụ tập ở trước cửa nhà anh bắt anh phải chuyển đi, nói anh từng tự tử thì tinh thần cũng sẽ không bình thường rồi làm hại người khác, tôi muốn chạy đến nhưng nhưng mẹ lại kéo tôi vào nhà rồi khóa trái cửa lại.

Từ đó tôi không gặp lại anh ấy nữa.

Tôi thình lình giơ chân đạp lên cửa: "Cô ơi, cô còn không biết người ta bị bệnh gì mà đã bảo là người ta bị điên, người ta đã làm gì hại đến mọi người chưa, không ăn gạo nhà cô, không dùng chùa wifi. Nói không chừng người ta thật sự đang ngồi đợi ai đó, nói một mình thì sao, còn cô đó, tự dưng đi nhìn lén trong nhà người ta để làm gì, vui ha, muốn trộm gì vậy? Còn chưa nói chuyện mà đã quả quyết người ta điên, cô có ngửi thấy mùi gì không, đã lớn tuổi thế này mà còn đi bậy bạ khắp nơi, vừa há mồm là đã thấy hôi rồi. Đừng đứng trước cửa nhà tôi nữa, ô nhiễm không khí."

"Mày mày mày..." Bà cô già giận dữ giơ tay chỉ mặt tôi, đôi chân núc thịt tức tối dẫm dẫm.

Tôi mặc kệ, liếc xéo bà ta một cái rồi ôm thùng đồ lên, bàn tay còn cố tình tạo dáng Lan Hoa Chỉ che mũi lại, nói: "Hôi quá, mau đi."

Tôi đóng cửa lại, sắp xếp đồ xong xuôi thì nghe tiếng gõ cửa, lại chạy ra mở. Một ông chú gầy gò đứng trước cửa nhà tôi, trên người mặc áo sơ mi trắng, hai cánh tay run run, đầu cúi thấp né tránh ánh mắt tôi.

"Chào anh, có việc gì vậy ạ?"


Người đàn ông mang theo một bát canh cà chua nóng hôi hổi, trả lời: "Chào cậu, ở nhà... ở nhà nấu nhiều quá, cậu có muốn uống không?"

Canh cà chua nấu cùng nấm đùi gà? Tôi nhận lấy bát canh rồi chần chừ hỏi: "Anh Ninh?"

Trần Thư Ninh đột ngột ngẩng đầu lên, nếp nhăn nơi khóe mắt giật giật: "Cậu biết tôi?"

"Em là Khai Tâm đây, là thằng bé trước kia thường xuyên ăn cơm ở nhà anh, nắp nồi nhỏ ấy, anh có nhớ không?"

"Khai Tâm, Khai Tâm, tôi... Xin lỗi, gần đây trí nhớ của tôi không tốt lắm. Sau này bọn họ có nói gì cậu cũng đừng để ý, cứ để họ nói chán là được rồi, cậu ở đây thì đều là hàng xóm, nếu định ở lâu dài thì đừng gây chuyện với mọi người."

Anh Ninh nhìn tôi với ánh mắt xin lỗi, trông anh đi đứng không tốt lắm, loạng choạng loạng choạng, về nhà rồi vẫn không đóng cửa giống như trước. Tôi nâng bát canh lên uống, đây đúng là hương vị mà anh Đường từng làm, người đàn ông gầy trơ xương vừa nãy đứng trước mặt tôi thật sự là anh Ninh.

Tôi liền tiếp tục những ngày cọ ăn cọ uống, anh Ninh vẫn như trước kia, ngoài miệng không chào đón tôi nhưng mỗi lần tôi đến đều chuẩn bị rất nhiều đồ ngon, anh nói mình ăn uống không tốt nên thật ra không ăn hết được mấy món này. Một tối nọ tôi đi đổ rác ngang qua nhà anh, nghe thấy tiếng anh nôn ọe nên chạy vội vào xem, anh lắc lắc đầu, lấy thuốc uống rồi đi về phòng ngủ mặc kệ tôi đứng đấy, đến cửa nhà cũng không buồn đóng lại.

Tôi định đóng cửa thì anh liền tỉnh dậy, tính tình rất nóng nảy, giận dữ quát tôi không được đóng, nói xong thì ho khan một trận.

Sức khỏe kém như vậy, tại sao không có ai ở cạnh chăm sóc anh?

Mấy ngày này tôi không thấy anh Đường, tôi vốn định hỏi anh đi đâu nhưng khi bước vào phòng ngủ và nhìn thấy tấm ảnh đen trắng của anh được để ở một góc sáng sủa, tôi như đã hiểu ra điều gì đó...

Tan làm về nhà, tôi nhìn thấy một người phụ nữ đang cãi nhau với anh Ninh.

"Trần Thư Ninh, tôi đã nói là sẽ thuê người đến chăm ông mà, ông có thể hiểu chuyện một chút không, không cần cái gì chứ, ông còn không hiểu cơ thể của mình như nào à?"

"Đi đi, tôi còn chưa đến mức phải để người khác chăm sóc."

"Anh tôi nói tôi phải lo cho ông, ông không được cứ thế này..."

"Nói đến tên ngốc đó làm gì, tôi không cần, bà đi đi."

Ông chú trung niên xấu tính này lại cáu kỉnh, người phụ nữ giẫm lên giày cao gót lạch cạch rời đi. Nhờ thế mà tôi mới biết sức khỏe anh Ninh đã kém lắm rồi, đến mức gió thổi cũng khiến anh ngã xuống vậy mà còn ngang bướng không cần ai đến chăm sóc hết. Có lẽ người phụ nữ kia là em gái anh Đường, di thư của anh là mong chị ta có thể trông nom anh Ninh.


Sống đến tận tuổi này nên tôi đã sớm biết quan hệ giữa họ là gì rồi, tôi tự ý nhận công việc này về mình.

Có thể là tôi muốn báo đáp lòng tốt của anh, hoặc cũng có thể là sự chuộc lỗi của tôi đối với việc từng là người đứng nhìn.

Trước khi hai anh chuyển đi, trong nhà lúc đó chỉ có tôi và anh Đường còn anh Ninh thì xuống lầu mua muối. Tôi hỏi anh Đường rằng tại sao lại có nhiều người ghét anh Ninh như thế, trông anh Ninh nhìn ổn lắm mà, anh ấy bị bệnh sao, vì sao anh luôn phải uống thuốc?

Anh Đường xoa đầu tôi, trả lời: "Hướng dương cần có nắng thì mới phát triển tốt, nếu không có mặt trời thì hướng dương không thể nở thành hoa, đây là lỗi của hoa hướng dương sao?"

"Tất nhiên là không phải, là do ánh nắng ạ." Tôi đáp.

"Đúng vậy, là do nắng, cho nên em phải mang hướng dương đến nơi có ánh nắng mặt trời thì nó mới nở hoa. Anh Ninh của em cũng như vậy, có ánh nắng thì anh ấy sẽ tốt lắm."

Khi ấy tôi còn chưa rõ lắm, đến khi trưởng thành thì tôi mới hiểu được lỗi không phải ở hoa hướng dương mà là vấn đề của môi trường xung quanh.

Đến giờ anh Ninh vẫn chưa tìm được nơi có đủ nắng ư?

Tôi thường qua nhà anh sau khi tan làm để xem anh ra sao. Trí nhớ của anh Ninh rất kém, có đôi lúc còn không nhớ được tên mình, anh còn từng cầm một cuốn nhật ký có bìa da màu đen tới hỏi tôi người tên "Trần Thư Ninh" ở trong đây là ai.

Nhưng anh nhớ rõ Đường Phong Hành, nhớ rõ tên anh ấy, nhớ rõ hình dáng của anh ấy. Tôi chỉ cần mở đèn là có thể thấy trong phòng treo đầy ảnh chụp chung của họ. Anh Ninh có thể quên mình tên là gì, quên mất gương mặt mình thế nào nhưng anh lại luôn luôn nhớ rõ mọi thứ về anh Đường và tất cả những chuyện liên quan đến anh ấy.

Lúc anh tỉnh táo khi vừa uống thuốc xong thì tính tình anh tốt lắm, hỏi gì đáp nấy.

Tôi hỏi anh: "Tại sao anh không nhớ tên mình mà vẫn nhớ tên của anh Đường thế?"

Anh nói: "Quên lãng có nghĩa là mất đi, thế giới không có Đường Phong Hành thì cũng sẽ không có Trần Thư Ninh. Nơi này không có Trần Thư Ninh thì cũng chẳng sao cả, thế nhưng không thể không có Đường Phong Hành, có anh ấy thế giới này đẹp hơn biết bao nhiêu."

Đáng lẽ tối hôm đó tôi không nên hỏi thế, anh Ninh giống như bị kí/ch thích bởi câu hỏi này vậy. Hôm sau tôi phải ra chỗ ghế ngồi gần cổng kéo anh về thì mới tránh khỏi bị trúng gió cảm mạo. Tất cả những người đi lướt qua đều tránh xa anh, nép sát vào tường để đi qua.

Tinh thần anh hoảng hốt, anh hỏi tôi là ai, tôi nói tôi là Khai Tâm đây. Anh nói anh không biết tôi nhưng lại không hề đuổi tôi đi.


Anh hâm nóng lại đồ ăn, lấy đũa cho tôi rồi lấy thêm một đôi nữa để ở đối diện anh. Anh ngồi ngay ngắn trên ghế, xoa xoa bàn tay bị nứt nẻ, nửa giờ sau anh đột nhiên hỏi tôi: "Khai Tâm ơi, sao Phong Hành còn chưa về nhà thế?"

"Hôm nay anh Đường tăng ca ạ, chúng mình ăn trước đi, em đói rồi." Tôi nói dối.

"Sao lại tăng ca nữa rồi, chắc anh ấy mệt lắm, để anh gọi hỏi xem bao giờ anh ấy về."

Anh Ninh lắc lắc đầu, lấy di động ra rồi ấn số 1, một số điện thoại hiện ra trên màn hình – người liên lạc khẩn cấp là anh Đường.

Tiếng chuông chờ vang lên một lúc lâu, nhìn vẻ mặt anh Ninh không tốt lắm, tôi cắn đầu đũa, nghe thấy anh nói: "Khai Tâm này, tại sao Phong Hành lại không nghe điện thoại của anh?"

Tôi không biết mình nên trả lời thế nào, anh cũng không cần tôi trả lời, cứ ấn gọi lại giống như một người máy đã được vặn dây cót, chỉ biết lặp đi lặp lại một động tác.

Nửa đêm, tôi lo cho anh, cửa còn không đóng nên rất không an toàn. Đang nằm trên sofa thì tôi nghe thấy một tiếng động, nhổm người dậy nhìn thì thấy cơ thể gầy gò của anh Ninh đứng giữa ánh trăng như bóng ma, trông yếu ớt đến mức như sắp hòa tan với ánh trăng luôn vậy. Anh đứng bên giường nhìn hồi lâu, quay người đi ra phòng bếp rồi lại vào phòng khách, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Đường Phong Hành, anh về rồi đấy à?"

Anh cười với tấm ảnh trên tường: "Mừng anh về nhà."

Sau đó anh lại chầm chậm chui vào tủ quần áo, lấy tất cả quần áo đắp lên trên người mình.

Tôi ngồi bên cạnh tủ, nghe anh Ninh nói mãi một câu: "Đường Phong Hành, em nhớ anh lắm. Đường Phong Hành, em rất nhớ anh..."

Tôi ôm đầu gối, hóa ra đúng là anh đang chờ đợi một người...

Ngày 28 tháng 11 năm 2059, anh Ninh mặc một bộ tây trang màu trắng, sửa soạn bản thân thật ưa nhìn và tâm trạng của anh cũng tốt lắm. Anh nói anh phải đi lấy bánh ngọt, có người đã đặt trước nó cho anh.

Tôi nghĩ thì ra hôm nay là sinh nhật anh, chúc anh sinh nhật vui vẻ rồi bảo tối về sẽ cùng anh tổ chức.

Anh cười cười, nói không cần đâu Khai Tâm.

Chúng tôi tạm biệt nhau như thường lệ, nhìn anh Ninh thực sự rất hạnh phúc.

Rạng sáng trời đổ mưa, tôi không đón sinh nhật cùng anh được mà chỉ kịp nhìn một bài đăng mà anh vừa mới đăng lúc 00:00 – Sinh nhật vui vẻ, mình về nhà đây.

Về nhà? Về nhà nào?

Lúc tôi nhanh chân trở về còn cười cười gửi tin nhắn cho anh Ninh là mình sẽ tự phạt ba chén, dòng cuối lại chúc mừng sinh nhật anh lần nữa rồi hỏi là anh về quê à.

Khi tôi lên lầu thì nhìn thấy cửa nhà anh đã đóng.


Đến gần sáng cánh cửa ấy bị cảnh sát mở ra, trên bàn đặt hai ly rượu vang, ngọn nến đã cháy hết, trong TV là phim tài liệu về đại dương, thủy triều lên rồi xuống, bãi cát màu vàng kim, anh Ninh ghé lên mặt bàn tựa như đang nằm ngủ.

Chất lỏng màu đen đỏ từ khóe miệng anh chảy xuống dính lên phần áo trước ngực và ống quần, giống như những bông hồng điểm xuyết trên bộ tây trang màu trắng của anh vậy.

Trên bánh ngọt có cắm một tấm thiệp, viết: Gửi Trần Thư Ninh, chúc em sinh nhật 64 tuổi vui vẻ.

Đây cũng là bức ảnh cuối cùng mà anh Ninh đăng lên.

Năm giờ sáng, cảnh sát chính thức tuyên bố anh Ninh tử vong, mùa đông này anh đã tự sát thành công rồi.

Sáu giờ sáng, trên bầu trời xuất hiện cầu vồng.

Tôi ngồi cạnh bàn, nhìn chiếc bánh kem trang trí hình cầu vồng không được ai đụng tới rồi lại nhìn cầu vồng ở bên ngoài cửa sổ.

Tôi nghĩ anh Ninh đã đợi được anh Đường nên đóng cửa lại, về nhà rồi.

———

"Tôi từng miêu tả đôi mắt người tựa như hoa hướng dương

Cũng từng tưởng tượng sẽ cùng người can đảm chạy trốn

Từng cho rằng chúng ta đã có đủ dũng khí để bên nhau mãi mãi

Giờ đây dường như chỉ còn mình tôi nhớ tới bí mật này."

– Bài hát tác giả đề cử:《Tôi từng miêu tả đôi mắt người tựa như hoa hướng dương》

———

"Này! Kết thúc rồi, Đường Phong Hành sao anh còn chưa đến đón em vậy hả, em đợi anh lâu lắm rồi đấy!"

"Đến đây A Ninh, anh đến đây. Đi thôi, chúng mình về nhà nào."

– HẾT –