“Chúc mừng năm mới!”
Tôi vừa mở Wechat ra thì đã nhận được mấy tin nhắn chúc mừng liền.
Tắt màn hình điện thoại, tôi một tay chống cằm nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, vừa cười cười nâng ly rượu trên tay: “Đã mấy năm rồi tôi không đón Tết.”
Người đàn ông trước mặt này, nếu không phải tôi đã biết anh ấy ngoài ba mươi tuổi rồi, chắc chắn cũng chẳng đoán ra được tuổi thật của anh ấy.
“Tại sao?” Anh cũng nâng ly rượu lên và nhẹ nhàng cụng vào ly của tôi.
Rõ ràng bốn phía xung quanh rất ồn ào huyên náo, nhưng không hiểu sao tôi lại có thể nghe được âm thanh trong trẻo khi hai chiếc ly chạm vào nhau.
Tôi nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, vị rượu rất nhanh đã lan tỏa khắp khoang miệng. Hình như nó còn chát vào tận đầu tim. Tôi lắc lắc đầu. “Anh thì sao? Sao anh cũng tìm tới nơi này thế?”
Tôi buông ly rượu trong tay xuống, vẫn nhìn chằm chằm anh ấy.
Quán bar này là quán bar duy nhất còn mở trên cả con phố.
Tôi đã phát hiện ra nơi này vài năm trước, lúc đang một mình lang thang trên phố vào đêm giao thừa, kể từ đó, năm nào tôi cũng đón năm mới ở đây.
Người đàn ông lắc đầu.
Anh cười có chút bất lực: “Một mình ở nhà cũng không có việc gì làm, trước kia nghe cô nhắc tới quán bar này nên đến xem thử.”
Trước đây đúng là tôi có từng nhắc tới quán bar này với anh.
Hôm nay tôi cũng đoán được rằng anh sẽ tới đây.
Tôi lại đổi thành hai tay chống cằm nhìn anh, hỏi anh với vẻ mặt ngây thơ vô hại: “Sao lại ở nhà một mình? Bà xã của anh đâu?”
“Giận dỗi nên về nhà mẹ đẻ rồi.”
Tôi chớp chớp mắt: “Anh không đi dỗ à?”
Anh lắc lắc chiếc ly trong tay, ánh mắt mang theo vài phần bất đắc dĩ: “Cô ấy không cho tôi đi.”
Còn về phần tại sao không cho đi thì tôi nghĩ chắc là không ai rõ hơn mình.
Bởi vì lúc này, cô ta chắc chắn đang đi tìm bố của tôi rồi.
Người đàn ông ở trước mặt tôi bây giờ tên là Lâm Thanh Phong.
Người hệt như tên.
Tướng mạo của anh không phải kiểu đẹp trai khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy kinh diễm, mê như điếu đổ, mà là đẹp theo kiểu có cảm giác rất vừa mắt, dễ chịu, thoải mái.
Lần đầu gặp anh ấy, thậm chí tôi còn hoài nghi có phải là mình tìm nhầm người rồi không.
Vợ của anh, cái người phụ nữ chen chân vào phá hoại hạnh phúc gia đình tôi, sao lại “thả rông” ông chồng như thế này mà không quản, không quan tâm rồi đi bám lấy bố tôi cơ chứ.
Nhưng thật sự đáng tiếc, tôi không tìm sai người.
Còn Lâm Thanh Phong thì không hề biết chuyện vợ mình đã ngoại tình trong nhiều năm trời.
Đúng là một người đàn ông đáng thương.
Tôi cười và nói chuyện với Lâm Thanh Phong câu được câu chăng.
Chúng tôi vẫn luôn duy trì khoảng cách và giới hạn thích hợp giữa hai bên.
Cho đến khi tôi nhìn thấy nhân viên pha chế đang làm đồ uống cho Lâm Thanh Phong, đổ chất lỏng mà chúng tôi đã đặt trước vào cốc.
Khóe miệng tôi mới nhếch lên viền ly rượu.
Đây sẽ là cái Tết đẹp nhất mà tôi được đón trong mấy năm nay.
Lúc Lâm Thanh Phong ở bên cạnh tôi tỉnh lại, tôi lập tức vội vội vàng vàng kéo chăn che lấy nửa mặt.
Chỉ để lại đôi mắt đỏ hoe ra bên ngoài.
Anh dường như bị dọa sợ, vô thức lùi lại phía sau, cuối cùng bị ngã xuống đất.
Dưới sàn nhà là các thể loại quần áo của chúng tôi bị vứt loạn tứ tung, lộn xộn.
“Anh Lâm, anh đi đi.” Tôi hít vào một ngụm khí lạnh, dùng giọng điệu bình tĩnh cố nói với anh, “Cứ coi như chưa có gì xảy ra đi.”
Vừa nói tôi vừa quấn chăn quanh người và từ từ ngồi dậy.
Lâm Thanh Phong mò mẫm quần áo ở dưới đất xong liền cầm lấy và bọc mình vào, ngồi yên dưới sàn không dám đứng dậy.
Căn phòng đột ngột trở nên yên tĩnh.
Anh ấy không trả lời tôi.
Phải qua một lát sau tôi mới nghe thấy âm thanh loạt soạt, chắc là anh đang lấy quần áo dưới sàn nhà và mặc lên.
Đợi tới lúc anh đứng dậy, tôi vẫn kéo chăn và lùi vào góc giường nơi xa anh nhất.
“Em, em sẽ không để tâm đâu.” Tôi sụt sịt mũi.
Giọng nói rất nhỏ, như kiểu sợ to tiếng lên thì sẽ khóc mất vậy.
Anh đứng bên giường, có hơi lúng túng: “Tôi…”
Không đợi anh nói thêm lời nào, tôi lập tức kéo chăn quấn quanh mình chặt hơn.
Chăn bị tôi kéo lên, liền lộ ra một mảng máu đỏ tươi ở ga trải giường.
Đó là từng vệt máu đã khô đang hiển hiện trên ga giường trắng như tuyết, rõ ràng trông vô cùng cay mắt.
Tôi lặng lẽ quấn vải vào ngón tay bị cứa tối qua, sau đó lập tức chỉnh lại chăn để che đi vết máu chói lọi trên giường.
“Anh Lâm, anh mau đi đi thôi.”