Kế Hoạch Tình Yêu

Chương 21: Đính Hôn




_ Mẹ nói cái gì? Đính hôn????? - Nhật Phong suýt chút nữa phá tan phòng khách. Mẹ hắn biết tính con nên dịu dàng khuyên nhủ :


_ Con bình tĩnh đi, tập đoàn Ngô Gia đó đã muốn thế ta không thể làm khác.


_ Nhưng tang lễ của Lục Chi còn chưa bắt đầu, mẹ bảo con có tâm trí mà hỏi vợ hay sao? - hắn gần như gầm lên, quá nhiều việc ngập đầu hắn mà còn phải dành thời gian đi hỏi vợ, ai không hỏi lại là nó, không điên cũng lạ.


_ Mẹ muốn thế sao, nhưng cha con cũng đồng ý việc này. Thôi, con mau đi chuẩn bị cho tốt, 30 phút nữa chúng ta xuất phát. - bà gạt luôn ý cự tuyệt của hắn rồi quay lên lầu.


7:30 chiều, hắn và mẹ đã đợi hơn năm phút  trong nhà hàng bậc nhất thành phố. Một chiếc Maybach đen đỗ trước cổng, đôi giày cao gót màu tím đen chạm trên mặt đất, đôi chân thon dài, trắng tinh tế dần xuất hiện sau cánh cửa thật quy tắc. Thân hình cao 1m77 diện váy cúp ngực màu tím xen lẫn trắng, thân váy được xếp một lớp vải mỏng để thêm phần bồng bềnh (gu  thẩm mĩ khi chọn đồ nữ thật sự rất rất tệ, nên là thông cảm cho tác giả chút nghen ). Đi kèm là áo vest dài ngang hông màu đen nốt, mái tóc dài chấm lưng duỗi thẳng không cầu kì. Nhưng ....chiều cao đó thì có hơi quá, nhìn mỏi cổ nha.


Nó bước thật dịu dàng như các tiểu thư khác, tiếng gót giầy chạm sàn lại thanh thoát, dễ nghe.


Xác định được mục tiêu đang ngồi ở kia, nó bước nhanh đến, cúi chào nhưng giọng vẫn lạnh như thường :


_ Xin chào phu nhân, chào Hoàng thiếu gia. - hắn và mẹ đứng ngây một chỗ, hai mắt thậm chí không thể chớp : dáng người cao ráo, ba vòng đầy đủ, da trắng không tì vết, gương mặt lạnh nhưng đẹp không cưỡng nổi, tuyệt vời nhất là hàn khí mang trên người toát ra khiến người đối diện chỉ muốn bật lò sưởi mức cao nhất mà vẫn không hết run. Không trang điểm, gương mặt mộc lại xinh đẹp đến vậy, nhưng điều làm mẹ hắn bất ngờ nhất là nó cao bằng hắn, có khi hơn nhờ đôi giày tuy gót giày cũng rất thấp. Con gái gì mà lại cao như vậy?


Nó nhếch nhẹ môi như không, hành động nhìn chằm chằm người khác như vậy thật khiếm nhã.


Bữa ăn bắt đầu với các món ăn không hề tầm thường cùng với rượu vang nhẹ càng toát lên vẻ cao sang. Suốt từ lúc bắt đầu ăn, mẹ hắn liên tục nhìn nó bà thật sự ngạc nhiên, một chút ngại ngùng hay lo sợ cũng không nhìn thấy. Từ dáng ngồi cho đến cách sắp xếp và cầm muỗng nĩa đều chuẩn không cần chỉnh, vô cùng tinh tế là đằng khác. Bà lại cảm thấy không ưa nó chút nào liền lên tiếng khó dễ :


_ Nghe nói, cháu Ngân Thiên đây từ nhỏ đã không đến trường lại giấu kín bưng thân phận, chắc không phải tầm thường. Còn có khả năng vượt xa các tiền bối như tôi bây giờ lắm ?


Nó buông đũa, nhỏ giọng đáp lại :


_ Phu nhân đã quá đề cao cháu rồi, dù có thông minh xuất chúng đến mức nào thì hậu bối vẫn chỉ là hậu bối thôi, làm sao có thể vượt xa người.


Mẹ hắn cứng họng, nhưng cũng không có ý định buông tha, tiếp tục :


_ Ta nghe nói cháu là chủ tịch của công ty thời trang Rain ?


_ Vâng.


_ Chắc chi phí để thành lập công ty khiến ba cháu hao tốn không ít nhỉ? - bà cố tình nói sai sự thật để xem nó có nổi giận hay không? Đáp lại, nó hạ nĩa dao xuống, tay mân mê cốc rượu vang trắng, nói vững vàng :


_ Cháu không biết nó hao tốn bao nhiêu, chỉ biết ba năm làm việc tại công ty may của ở Mỹ, hai tháng nhận việc thiết kế trang phục ở Pháp và một tuần làm người mẫu tại buổi biểu diễn Water ở Anh ( chém : đây là buổi diễn lớn nhất thu hút toàn bộ người lẫn trong và ngoài giới tham gia, số tiền lương mà nó nhận có thể mua sáu căn biệt thự) là số tiền mà cháu đầu tư vào thành lập Rain. - nói xong một tràng, nó nhấp một ngụm rượu, ánh mắt nhìn thấu gương mặt bà qua chiếc ly, nhếch nhẹ môi, quay sang hắn lại đưa ánh mắt : " Đừng có dại mà động vào tôi ."


Mẹ hắn dù đã cứng miệng vẫn ngoan cường nói tiếp :


_ Vậy mà ta cứ tưởng là cha cháu giúp đỡ, hiểu lầm rồi nhỉ ? - bà kéo một nụ cười gượng gạo , uống một hơi cốc rượu trong tay.


_ Không sao ạ, mọi người vẫn hay nói như thế mà, chỉ cần cháu biết mình thành công đến ngày hôm nay là nhờ đôi chân của chính bản thân chứ không phải mượn gậy của người khác mà ra vẻ mình không tật là được rồi.


Bà hoàn toàn cứng họng, cô con dâu này nói chuyện nghe có vẻ nhẹ nhàng nhưng thực chất là dội nước sôi vào mặt người khác. Còn đang bối rối vì chưa biết phản ứng ra sao, điện thoại của bà chợt reo lên, tuy người bên kia nói rất nhỏ nhưng nhờ tai có khả năng nghe đặc biệt nên nó cũng có thể nghe được :


_ Mình, em về ngay đi, đừng động vào Ngô Ngân Thiên, con bé đó không phải tầm thường đâu. Cẩn thận chúng ta sẽ giống Trương Bá Quang đấy. Em để Nhật Phong và con bé ở đó với nhau, tối nay hai đứa sẽ tự quýêt định ở nhà của ai, thằng Phong có cách của nó.


_ Nhưng....


_ Bà về ngay! Nhanh!- sau khi tuôn một tràng, không để bên kia có ý cự tuyệt, giọng nói khàn khàn đã ra lệnh. Nhìn mặt bà ta hơi tái đi, vội vàng thu dọn về, nó khẽ cười thầm :"Xem ra bà ta sẽ không để yên cho cô con dâu này rồi."


_ Xin lỗi hai đứa, ta có việc gấp nênphải về trước .


_ Để cháu tiễn bác. - nó thẳng thừng không hề có ý định giữ bà ta lại, đứng dậy cùng hắn đưa bà ra xe.


_ Nhật Phong, Ngân Thiên, tối nay trở đi hai đứa sẽ ở chung nhà. Còn việc ở nhà ai là do các con tự quýêt định. - nói xong bà đã mất hút, nó quay vào trong tiếp tục bữa tối của mình.


_ Cô có ý đồ đúng không ? - hắn bị cấm như hến từ đầu đến giờ mới mở miệng bằng một câu hỏi.


_ Có thì sao? Định lật mặt tôi nữa ? Chắc làm được thì hẵng nói nhé .


_ Cô.....