Bà cụ Lệ không giống với lệ phu nhân, sự quan tâm của bà ấy với Lệ Đình Nam không phải là giả dối.
Nếu không với thái độ của Lệ Đình Nam đối với Hứa Nhược Mộng, anh chắc chắn sẽ không để cô ta bước vào chốn riêng tư của mình chỉ vì lời nói của Lệ phu nhân.
Lệ Đình Nam buồn ngủ xoa nhẹ mi tâm, giọng nói đầy xa cách.
“Hứa Nhược Mộng, cô đừng lấy bà nội ra để ép tôi” Lệ Đình Nam một tay đút vào túi quần tây, thanh âm lạnh băng.
Đôi môi của Hứa Nhược Mộng run rẩy nhìn bóng lưng rời đi của Lệ Đình Nam, sự nghỉ ngờ trong lòng cô ta càng gia tăng.
Vừa mới nấy cô ta đã tinh ý nhìn thấy, biểu cảm của Lệ Đình Nam tuy rằng buồn ngủ, nhưng vẻ mệt mỏi kia chắc chắn không phải là do thức đêm!
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến làm Lệ Đình Nam không cần cô ta?
Đó là nguyên nhân lớn nhất để cô ta có thể ở lại bên cạnh Lệ Đình Nam.
Hứa Nhược Mộng cảm thấy có một nguy cơ xấu.
Nếu như có người có thể khiến Lệ Đình Nam ngủ ngon, người kia tất nhiên kẻ địch lớn nhất của cô ta.
Đáy mắt của Hứa Nhược Mộng hiện lên vẻ tính toán.
Cô ta chắc chẳn không để vuột mất vị trí mợ chủ đã tới tay của mình!
Hôm sau.
“Mẹ, buổi tối hôm nay mẹ lại định đi ra ngoài với bố sao?”
Tụi con đều biết mẹ đi cùng với bố!”
Hứa Nhược Phi Tại sao cô lại cảm thấy hai cục cưng của cô rất thích người đàn ông Lệ Đình Nam kia?
Chẳng lẽ quan hệ huyết thống bất kể thế nào cũng không thể chặt đứt được sao?
Khách sạn mà vợ chồng ngài Hill tổ chức tiệc tối tư nhân là một trong những khách sạn nổi danh tại Lâm Xuyên.
Một số lượng lớn những chiếc xe màu đen dừng tại cổng khách sạn, sau khi vệ sĩ lần lượt xuống xe kiểm tra hoàn cảnh xung quanh xong mới đi đến bên cạnh chiếc xe Bentley màu đen nói: “Tổng giám đốc Lệ, không có bất cứ vấn đề gì”
Giây tiếp theo, vệ sĩ mở cửa giúp người bên trong xe.
Đôi chân thon dài được quần tây bao lấy bước xuống khỏi xe, giây tiếp theo, bàn tay khớp xương rõ ràng giơ vào bên trong xe.
Một bàn tay tinh tế như không có xương nhẹ nhàng đặt lên lòng bàn tay người đàn ông, đôi chân mảnh khảnh trăng nõn đi trên một đôi giày cao gót màu đen đứng bên cạnh anh.
Đôi tay Hứa Nhược Phi nhẹ nhàng vòng qua khuỷu tay của Lệ Đình Nam, có chút căng thẳng, cô hạ giọng nói: “Tổng giám đốc Lệ, như vậy có thể sao?”.