Kế Hoạch Tìm Lại Vợ Của Thiếu Gia Họ Lệ

Chương 314: Chương 314






Hứa Nhược Phi há to miệng nhìn dòng tin nhắn hiển thị trên màn hình này.
Nhịp tim bỗng tăng nhanh đột ngột.
Lệ Đình Nam đang làm gì vậy?
Là muốn thăm dò cô hay sao?.

Truyện Linh Dị
Hứa Nhược Phi cảm thấy sợ hãi, cô suy nghĩ rất lâu cũng không biết phải trả lời như thế nào nên dứt khoát tắt luôn phần mềm trò chuyện lại.
Cô cứ xem như chưa từng nhìn thấy dòng tin nhắn đó là được rồi.
Lệ Đình Nam dựa người vào ghế sô pha, nhìn thấy avatar của Hứa Nhược Phi đã tối om, một tiếng cười thâm thúy lại vang lên.
"Đồ lừa đảo này."

...
Ngày hôm sau, Hứa Nhược Phi và Tô Vân Nhi khoác lên mình chiếc váy thiết kế riêng được cắt may tinh tế hiếm hoi trong tủ đồ của cô.
Vì suy cho cùng nếu muốn đến với thế gia hương liệu nổi tiếng ở Paris, cho dù ngày thường có chơi đùa hoang dại như thế nào thì tới trong trang viên này làm khách cũng phải phù hợp với quy tắc của người ta.
Hứa Nhược Phi đã rất quen với điều đó, mỗi ngày ở Lâm Xuyên cô đều mặc blazer và đi giày cao gót.
Ngược lại Tô Vân Nhi lại không được quen cho lắm.
Cô ấy méo mó và nói với Hứa Nhược Phi: "Đột nhiên tớ cảm thấy hối hận vì đã đồng ý đi tới đây cùng với cậu rồi đó nha.

Cậu có biết không, đã một trăm tám mươi bảy ngày tớ không mặc váy rồi đấy!"
Hứa Nhược Phi nhún vai và nở một nụ cười vô cùng đứng đắn trong mắt mọi người rồi nói: "Cô Tô của tôi ơi, nếu đã hứa với tớ rồi thì đừng hòng mà rút lui bỏ chạy.

Hơn nữa, cậu cũng là người thừa kế của tập đoàn Tô thị, sớm muộn cũng sẽ một ngày nào đó phải quen với những dịp như thế này thôi."
Tô Vân Nhi: "..."
Tô Vân Nhi im lặng ngước mắt nhìn Hứa Nhược Phi đang cười không hở răng đứng trước mặt mình, lông mày khẽ nhíu lại: "Bây giờ cậu cười trông thật là ghê quá đi."
Hứa Nhược Phi vẫn duy trì nụ cười như có như không trên mặt: "Quen dần là tốt, đến thời điểm nào đó cậu cũng sẽ phải làm như vậy thôi."
Trang viên Thomas ở Paris cũng nổi tiếng không kém trang viên của nhà họ Tô.
Không chỉ là con cháu của giới quý tộc mà còn nổi tiếng khắp ngành công nghiệp nước hoa Châu Âu về độ lưu hương.
Những bậc thầy điều chế nước hoa có thể sử dụng hương liệu của gia đình Thomas đều là những người vô cùng nổi tiếng.
Những tác phẩm của họ đều có thể được trưng bày ở những nơi thanh lịch trang trọng nhất không có ngoại lệ nào.
Bà Thomas sai quản gia đích thân đến chào đón Hứa Nhược Phi và Tô Vân Nhi.
Người quản gia mặc một bộ lễ phục áo đuôi én, ông ta dẫn Hứa Nhược Phi và Tô Vân Nhi đến vườn hoa của bà Thomas.


Một người phụ nữ với làn da trắng nõn và mái tóc xoăn vàng đang thưởng thức tách trà chiều, người nữ giúp việc đang đứng bên cạnh thì thầm gì đó với bà ấy.

Người phụ nữ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hứa Nhược Phi, mỉm cười nhẹ nhàng rồi đứng dậy: "Anna, đã lâu không gặp."
Hứa Nhược Phi cúi đầu chào bà Thomas.
Cô đặt một chiếc hộp màu trắng vào lòng bàn tay của bà Thomas, lịch sự nói: "Đây là loại nước hoa mà tôi điều chế dành riêng cho bà khi còn ở Lâm Xuyên.

Hương đầu và hương giữa đều là hương liệu mà bình thường bà vẫn yêu thích, tôi đã thêm một số phép thuật vào hương cuối, tôi hy vọng bà sẽ thích nó, thưa bà."
Bà Thomas hơi mở to mắt, bà ấy ngạc nhiên nhìn món quà của Hứa Nhược Phi mang tới và tự tay mở nó ra.

Chai nước hoa vẫn là thiết kế đơn giản nhất quán từ trước đến nay của Hứa Nhược Phi mà không hề có bất kỳ trang trí phức tạp nào.
Chất lỏng màu hồng nhạt chảy chầm chậm trong chai thủy tinh mờ ảo.
Bà Thomas xịt nhẹ vào trong không khí một cái.

“Đây là hương thơm trong phòng khách phải không?” Bà Thomas hỏi.
Hứa Nhược Phi mím chặt môi, trên mặt vẫn giữ một nụ cười dịu dàng và đứng đắn.

Lúc mới ngửi thì hương đầu và hương giữa quả thực không khác mấy so với những loại nước hoa mà bà Thomas yêu thích trước đây, với chút thoang thoảng ngọt của hương cam bergamot và quýt, nhưng...
Hương cuối đột nhiên có sự chuyển hướng rõ rệt.
Không còn có cảm giác tươi mới như trước đó.
Mùi thuốc lá nhàn nhạt và còn có cả mùi cỏ khô đột ngột kéo người ta từ trạng thái ngọt ngào mọng nước lúc nãy sang cảm giác khô khốc.
Trải nghiệm giác quan của con người đạt đến cực điểm trong chốc lát.
Tức thì say đắm đến nghiện, không tài nào dứt ra được.
Lại giống như thể bị ai đó bỏ bùa vậy, khiến người ta mê mẩn trong đó..