Kế Hoạch Tìm Lại Vợ Của Thiếu Gia Họ Lệ

Chương 310: Chương 310






Khi Tô Vân Nhi định nói “Giá vốn là được rồi” thì Hứa Nhược Phi lại nhẹ nhàng ngước mắt lên, nhìn người đàn ông trước mắt, giọng nói trong trẻo: “Dựa theo giá thương mại đi, chiết khấu cũng tính theo giá thương mại, không cần phải ưu đãi đâu.”
Tô Vân Nhi trợn tròn mắt.

Hứa Nhược Phi cong cong khóe môi, lại gần bên tai Tô Vân Nhi, nhỏ giọng giải thích với cô ấy: “Lần này chọn mua hương liệu là dùng thẻ của Lệ Đình Nam, có tiền thì sợ gì không kiếm lời được chứ!”
Tô Vân Nhi: “...”
Đột nhiên cô ấy có thấy có chút đồng cảm với Lệ Đình Nam.

Nếu như, cô ấy nói là nếu như, nếu như có một ngày Hứa Nhược Phi và Lệ Đình Nam ở bên nhau, dù thế nào cô ấy vẫn luôn cảm thấy Lệ Thị sẽ chịu thiệt còn Tô Thị thì sẽ được lời...!
Người phụ trách viết vài chữ vào đơn giá, sau đó đưa cho Hứa Nhược Phi.

Hứa Nhược Phi nhìn qua, sau khi kiểm tra không có vấn đề gì, ký tên mình vào đơn giá đó.

Sau khi thu xếp vận chuyển hàng không và giao hàng sẽ dùng thẻ để trả tiền.

Trong khi quẹt thẻ, điện thoại của Lý An nhận được thông báo rằng thẻ phụ của Lệ Đình Nam đã bị quẹt một lượng lớn tiền Euro.


Lý An hoảng sợ giật nảy người, vội vàng đứng lên đến văn phòng để hỏi Lệ Đình Nam có phải thẻ đã bị trộm rồi không.

Không ngờ Lệ Đình Nam cũng đang nhìn điện thoại di động, sau khi xem xong, anh để điện thoại di động sang một bên, lạnh lùng nói: “Là tiền mua hương liệu, dùng tài khoản cá nhân của tôi.”
“Tài khoản cá nhân? Khoan đã...” Đầu óc Lý An hỗn loạn, tài khoản cá nhân ở đây có nghĩa là, thẻ của tổng giám đốc Lệ đang nằm trong tay Anna sao!
Hứa Nhược Mộng cũng không có đãi ngộ này đúng không?
Lý An há hốc miệng: “Tổng giám đốc Lệ, cái này là mấy triệu Euro đó...!Anna mua hương liệu đắt cỡ nào cơ chứ.”
Vẻ mặt của Lệ Đình Nam vẫn không hề thay đổi, anh lạnh nhạt nói: “Có vấn đề gì không?”
Lý An: “Không, không có.”
Dù sao thì cũng không phải tiền của cậu ta, cậu ta có thể có vấn đề gì được chứ.

Nhưng vẫn là mấy triệu Euro đó...!
Tổng giám đốc Lệ thực sự không cảm thấy tiếc sao.

Số tiền cậu ta kiếm được có khi còn chưa nhiều bằng nữa...!
Lý An yên lặng rời khỏi phòng làm việc của Lệ Đình Nam.


Sau khi Lý An rời đi, Lệ Đình Nam hơi mím môi lại, ánh mắt càng thêm trầm tư.

Mua hương liệu chất lượng và thói quen tiêu tiền của phụ nữ này nhìn thế nào cũng không giống việc một gia đình bình thường có thể bồi dưỡng được.

Anh càng thêm tò mò về Hứa Nhược Phi hơn.

Bên trong trang viên Tô Thị, sau khi thanh toán xong, Hứa Nhược Phi duỗi người, cúi đầu liếc nhìn thời gian, mới hơn một giờ chiều.

Hứa Nhược Phi suy nghĩ một chút rồi gửi thông tin về chuyến bay và ngày gửi hàng tới mà người phụ trách vừa cung cấp cho Lý An, sau đó ném điện thoại vào trong túi.

Hình như Tô Vân Nhi nhớ ra gì đó: “Cậu định khi nào gọi cho gia tộc Thomas để bàn chuyện hương liệu vậy?”
“Đã hẹn chiều ngày mai rồi, đến trang viên của bà Thomas.”
Tô Vân Nhi nhìn chiếc xe container đang được không vận vận chuyển: “Tớ đi với cậu, vừa hay tớ cũng có chút qua lại với người nhà gia tộc Thomas.”
Hứa Nhược Phi không phản đối, khoảng thời gian này cô không còn ở Pháp nữa, không biết rõ về những thay đổi trong xã hội thượng lưu của Pháp.

“Đúng rồi, có một chuyện muốn làm phiền cậu đó Vân Nhi.” Hứa Nhược Phi đeo kính râm, ngồi vào ghế lái phụ, thắt dây an toàn, mỉm cười.

Đột nhiên Tô Vân Nhi có một dự cảm chẳng lành..