Kế Hoạch Tìm Lại Vợ Của Thiếu Gia Họ Lệ

Chương 299: Chương 299






Hứa Nhược Hy là người đầu tiên phát hiện vẻ mặt Hứa Nhược Phi có chút không đúng.

Cô bé đặt chiếc điện thoại di động đang chơi trò chơi trong tay của mình xuống, đôi mắt tròn đen láy như mực, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trẻ đang bất động: "Mẹ ơi, có chuyện gì vậy?”
Hứa Nhược Hy nói xong, Hứa Đình Phong mới buông Kindel trong tay xuống, cùng nhau nhìn về phía mẹ của họ.

"Có chuyện gì vậy?” Cậu bé luôn lạnh lùng hỏi.

Sắc mặt Hứa Nhược Phi không thay đổi, một lần nữa đeo chiếc kính râm rộng rãi của cô, ném điện thoại vào trong túi xách, cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian trên đồng hồ: "Có lẽ lại phải làm phiền mẹ nuôi của các con rồi.


Không biết sau khi Vân Nhi biết sự thật, có thể muốn cho cô vào bao tải sau đó đóng gói đem đi bán hay không.

Sau khi lên máy bay, Hứa Nhược Phi nhanh chóng tẩy trang, thay bộ đồ ngủ còn có đôi dép lê, bên cạnh đó còn giúp hai đứa trẻ thay bộ đồ ngủ, sau đó bản thân mới đắp mặt nạ mắt, bắt đầu một cuộc hành trình dài.

Bản thân hy vọng chuyến đi này đến Pháp sẽ diễn ra suôn sẻ.


11 tiếng sau, máy bay hạ cánh tại sân bay quốc tế Paris.

Hứa Nhược Phi không chút vội vàng thay quần áo, vẽ lại lớp trang điểm nhạt, mang theo kính râm, đánh thức hai đứa con lười biếng còn đang ngủ say.

“Nhược Hy, Đình Phong, đến Paris rồi, mau thức dậy đi thôi.


Hai đứa trẻ kia từ trong giấc ngủ từ từ tỉnh lại, dụi dụi mắt, cùng nhau chớp chớp đôi mắt to ngập nước, sau đó ngoan ngoãn thay quần áo, đeo túi chiếc túi nhỏ của mình lên trên lưng, cùng Hứa Nhược Phi xuống máy bay.

“Mẹ nuôi có chờ chúng ta ở bên ngoài không ạ?” Hứa Nhược Hy kéo tay Hứa Nhược Phi, nhẹ nhàng lắc lư một chút.

Hứa Nhược Phi gật gật đầu, mang vali lên xe kéo, đẩy xe hành lý giống như ngọn đồi, đưa theo hai đứa trẻ đi về phía lối ra.

Tô Vân Nhi sớm đã ở khu đón khách chờ nhóm người Hứa Nhược Phi.

Cô ấy lo lắng Hứa Nhược Phi không nhìn thấy, còn cố ý làm một tấm biển chỉ dẫn, cầm trong tay.


Tô Vân Nhi dáng người cao gầy, làn da tươi sáng, Hứa Nhược Phi từ trong đám đông nhìn một cái liền thấy Tô Vân Nhi.

Cô vẫn vẫy tay với Tô Vân Nhi, đưa theo Hứa Đình Phong còn có Hứa Nhược Hy đi tới trước mặt Tô Vân Nhi.

Hứa Nhược Hy nhào vào lòng Tô Vân Nhi: "Mẹ nuôi! Con nhớ mẹ rất nhiều!”
Tô Vân Nhi trực tiếp lưu lại một dấu son môi màu đỏ trên trán Hứa Nhược Hy: "Mẹ nuôi cũng nhớ con!”
Sau đó, ngón tay của Tô Vân Nhi bắt đầu chạm vào khuôn mặt nhỏ bé của Hứa Nhược Hy.

Cô ấy nhìn thoáng qua, yên lặng lui về phía sau hai bước, bình tĩnh nhìn Hứa Đình Phong của cô ấy đang đứng ở một bên, khóe môi mỉm cười: "Đình Phong, không ôm mẹ nuôi một chút sao?”
Cậu bé tướng mạo thanh tú, môi mím chặt, như lâm trận giết địch, khẽ lắc đầu.

Hứa Nhược Phi suýt chút nữa cười ra nước mắt: "Được rồi, cậu cứ tiếp tục làm như vậy, muốn làm Đình Phong sợ hãi sao, sau này nó không dám yêu thì làm sao bây giờ?”
Tô Vân Nhi phẫn nộ, miệng bĩu môi: "Đình Phong thay đổi rồi, trước kia mỗi lần gặp tớ, tớ đều có thể hôn!”
“Ai bảo cậu luôn bôi son môi rồi mới hôn nó chứ.

” Hứa Nhược Phi nhẹ nhàng ôm bạn thân của mình: "Đã làm phiền cậu tới đón tớ rồi, lần này còn phải phiền thêm cả chú và dì nữa.


Tô Vân Nhi liếc mắt nhìn Hứa Nhược Phi một cái, sau đó đấm vào vai người phụ nữ một cái: "Cậu đang nói luyên thuyên cái gì vậy? Bố mẹ tớ đều coi cậu là con gái ruột, không phải chỉ là chuyện chọn hương liệu thôi sao? Hôm nay nghỉ ngơi thật tốt đi, ngày mai đi đến trang viên của nhà tớ rồi từ từ chọn!”.