Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 960: Liên minh - Mong ngóng lẫn nhau




Lúc sáng tỉnh dậy cô còn nghĩ, tuy rằng tối qua ngủ rất ít, cũng không ngon giấc, nhưng tinh thần vẫn không tệ, ai mà biết được buổi sáng vào phòng ngủ bù một chút, thế mà ngủ đến tận hoàng hôn.

“Dậy rồi à?”

Cửa bị đẩy ra, Vệ Thường Khuynh bưng một cốc nước bước vào.

“Em cũng không biết vì sao mình lại ngủ sâu đến thế nữa.” Tề Tiểu Tô uống cạn cốc nước anh đưa cho.

Vệ Thường Khuynh nhìn cô, hơi lo lắng: “Anh vào nhìn em mấy lần, em ngủ rất sâu. Có chỗ nào không thoải mái không?”

Tề Tiểu Tô lắc đầu: “Không có cảm giác không thoải mái, thậm chí em thấy mình ngủ rất ngon.”

“No1 cũng không kiểm tra thấy em bị bệnh.”

Vệ Thường Khuynh ngồi bên giường, ôm cô vào lòng: “Nhưng anh thực sự lo lắng.”

“Chắc chắn vì tối qua anh quá đà đó.” Tề Tiểu Tô đấm anh một cái.

Tối qua lúc ở phòng tắm anh đã đòi cô mấy lần, lúc về phòng ngủ lại tiếp tục, nếu không phải sau cùng cô kiên quyết từ chối, nói không chừng anh vẫn còn tiếp tục.

Vệ Thường Khuynh cười khẽ: “Không thể nào có nguyên nhân này được, em quên mất mình đã qua ba lần cường hóa rồi à?”

Cơ thể trải qua ba lần cường hóa, trước đó không phải anh đã thử rồi sao, mặc cho anh “yêu thương” thế nào, cô cũng không mệt tới mức ngủ li bì như vậy.

Câu này mà anh cũng nói ra được nữa.

Tề Tiểu Tô đảo mắt khinh thường.

“Thế này đi, anh đưa em đi bệnh viện làm kiểm tra toàn diện.” Vệ Thường Khuynh muốn bế cô lên.

Tề Tiểu Tô tiếp tục cự tuyệt: “Không đi không đi, ít nhất hôm nay không đi, chúng ta còn phải đến nhà anh, anh quên rồi à?”

Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Vệ Thường Khuynh hơi trầm xuống.

Sao anh có thể quên được?

Ba người ở phòng khách nhìn chằm chằm vào cánh cửa bên này, đợi cô tỉnh giấc.

Nếu hỏi đến, bọn họ ba miệng một lời nói rằng đợi mợ Vệ cùng đi.

Không hề nhắc đến anh.

Trong thời gian ngắn như vậy, họ đã hiểu rõ tình hình, đã biết nên nịnh nọt lấy lòng ai rồi.

“Sức khỏe của em không sao chứ?”

Sau khi Tề Tiểu Tô tỉnh dậy, thực sự cảm thấy mình đã ngủ một giấc rất đã, tinh thần sảng khoái hơn gấp bội, ngoài việc đói bụng, cô thực sự không thấy chỗ nào không ổn.

“Không có vấn đề gì. Không phải đi cùng nhau sao? Cho dù có vấn đề gì, vẫn còn có anh mà.”

Vệ Thường Khuynh nghĩ, cũng phải, đành gật đầu: “Được rồi, vậy thì đi thôi.”

Bất kể thế nào, cho dù nhớ tới cái tát đó, nhớ tới những lời cuồng loạn bóp nát tâm can đó, nhưng, anh có vợ, vẫn nên dẫn cô ấy về để bà xem mặt.

Chuyện nên làm anh sẽ làm.

Chỉ hi vọng bà sẽ không làm anh thất vọng quá mức.

Thấy Vệ Thường Khuynh đưa Tề Tiểu Tô ra ngoài, ba người kia thở phào một hơi.

Nhưng khi nhìn thấy hàng ria mép một đường thẳng giữa nhân trung của Vệ Thường Khuynh, ba người vẫn sững sờ.

Kiểu ria mép này là ý tưởng của Tề Tiểu Tô.

Người quen thuộc với Vệ Thường Khuynh, cho dù anh đã tiêm thuốc thay đổi khuôn mặt, có lẽ vẫn sẽ thấy quen quen, cho nên cô lấy từ trong không gian ra mấy món đồ cải trang, tìm thấy râu giả nên dán lên cho anh.

Trông như vậy sẽ càng làm mờ đi hình bóng anh, càng khó nhận ra. Cộng với việc trước kia anh không bao giờ mặc đồ trắng, đội thêm một chiếc mũ màu ghi sậm, toát ra khí chất của một người đàn ông nho nhã, hoàn toàn khác với Vệ Thiếu soái trong bộ quân phục nghiêm trang.

“Đội trưởng, Kế Dao và Chí Thư cũng đi, chúng tôi sẽ đi trước một bước, anh đợi chúng tôi bên ngoài nhà anh nhé.” Quân Lương nói.

“Mời không ít người nhỉ.” Vệ Thường Khuynh trào phúng.

Tề Tiểu Tô đoán chắc là đội viên của chiến đội Diệm Ưng, cũng không hỏi nhiều, nhưng Hệ thống Tiểu Nhất trên đường đi đã không nhịn nổi mà nói với cô về đoạn “quá khứ” trước đây của Hạ Kế Dao và Vệ Thiếu soái, chọc cho Tề Tiểu Tô cười không ngừng được.

Không ngờ rằng trước kia Vệ Thiếu soái trong sạch tới mức khiến đội viên dưới trướng sợ rằng anh “nhìn trúng” mình.

“Hạ Kế Dao trông ưa nhìn thật hả?” Cô hỏi.

Trên xe của họ và xe của Quân Lương có bật bộ đàm, nghe được câu này, ba người ở xe bên kia không nhịn được mà bắt đầu cười.

Quân Lương trả lời cô: “Mợ Vệ, đợi lát nữa cô nhìn thấy là biết ngay thôi, tên nhóc Kế Dao đó mà đóng giả nữ thì thực sự không kém cô mấy phần đâu.”

Hạ Kế Dao trông rất khó phân biệt giới tính, thực sự rất thanh tú, họ luôn muốn thấy cậu ta giả gái, có điều cứ nhắc đến chuyện này là Hạ Kế Dao lại nổi khùng nổi điên lên nên không có cơ hội.

“Biến ngay! Dám lấy thằng nhóc đó ra so bì với vợ tôi, không muốn sống nữa hả?” Vệ Thường Khuynh rống lên.

Đúng là lố lăng.

Hạ Kế Dao có đẹp thế đẹp nữa vẫn cứ là đàn ông, nếu có giả gái cũng chỉ ẻo ẻo lả lả bên ngoài, làm sao so được với vợ anh?

Tề Tiểu Tô càng tò mò hơn. Cô thực sự muốn thấy Hạ Kế Dao, thực sự xinh đẹp lắm sao?

Căn nhà của Vệ gia cũng đã có tuổi, đã được bố Vệ xây dựng và bài trí từ khi Vệ Thường Khuynh chưa ra đời, nhưng vẫn rất rộng, thời điểm đó có thể coi như căn nhà cao cấp, hơn nữa vị trí không tồi, cách rừng khá gần, bây giờ mua lại cả khu rừng đó, con đường từ nhà tới khu rừng căn bản không có người qua lại, cho nên gần giống như hoa viên tư nhân vậy.

Hơn nữa, ở thời đại này, có thể chiếm một diện tích lớn như thế, còn có vườn nhỏ, đã là hiếm hoi lắm rồi.

Bây giờ nhà ở đa số là các tòa nhà lớn, càng ngày càng cao.

Khi Tề Tiểu Tô và Vệ Thường Khuynh đến nơi, bên ngoài Vệ gia đã có ba chiếc xe đỗ sẵn.

Hệ thống Tiểu Nhất lặng lẽ nói với Tề Tiểu Tô, tắt tiếng bên Vệ Thường Khuynh: “Chiếc xe thể thao đỏ rực kia là của Mạt Na đó.”

Đỏ như lửa cháy vậy, đèn xe còn màu vàng nữa. Đỏ rực đi với vàng kim, nội tâm của Mạt Na đúng là như lửa cháy nhỉ.

Tề Tiểu Tô nói: “Không hiểu vì sao, tôi lại có cảm giác chờ mong được gặp cô ta.”

“Tại sao? Tình địch mà cô cũng mong chờ nữa hả?” Hệ thống Tiểu Nhất không hiểu lắm.

“Xì.” Tề Tiểu Tô cười giễu: “Cái gì mà tình địch? Hai bên đều có cơ hội mới gọi là tình địch nhé.”

Trái tim của Vệ Thường Khuynh chưa từng đặt ở chỗ đối phương, trước kia không có, bây giờ không có, sau này cũng sẽ không, Mạt Na hoàn toàn không có cơ hội, thế thì sao gọi là tình địch được?

Cô chỉ hơi tò mò thôi.

Hơn nữa, đối với bà Vệ, cô cũng có chút tò mò, cô thực sự muốn biết, bà Vệ rốt cuộc tại sao muốn làm những chuyện này, tại sao sau khi Vệ Thường Khuynh “chết” còn muốn đứng ra lấy vợ cho anh, lẽ nào thời đại này vẫn còn tư tưởng cũ kỹ đó sao?

Tại sao Mạt Na lại đồng ý?

Nghĩ đến đây, cô cảm thấy bữa tiệc sinh nhật ngày hôm nay của Mạt Na sẽ không hề nhàm chán.

Vệ Thường Khuynh không biết Hệ thống Tiểu Nhất tắt tiếng bên anh để nói riêng với Tề Tiểu Tô những thứ này, đỗ xe xong, anh đã thấy Hạ Kế Dao và Chí Thư đợi sẵn bên ngoài.

Hạ Kế Dao và Chí Thư cũng nhìn thấy họ, lập tức đi tới.

Cũng giống như tâm tình muốn gặp họ của Tề Tiểu Tô, có điều, họ càng mong ngóng được thấy cô hơn.

Vợ của đội trưởng đó!

Nghe Quân Lương nói, họ muốn tận mắt nhìn xem Tề Tiểu Tô có thực sự đẹp như họ nói không, hơn nữa, lợi hại như thế, xem xem Thiếu soái ở trước mặt cô ấy có dịu dàng mềm mỏng hay không.

Tề Tiểu Tô xuống xe, liếc mắt đã thấy hai chàng thanh niên đứng sóng vai bên nhau.

Cô gần như bỏ qua người bên phải, ánh mắt cô bị hút chặt vào người đứng bên trái.