Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 670: Phải biến mất khỏi thế gian




Bị cô nói như vậy, Vệ Thường Khuynh cũng có chút không biết làm sao. Anh vào phòng bật máy sưởi lên.

Thấy cả người cô bị thương như vậy, dục vọng có mạnh thế nào cũng lập tức bị dập tắt luôn. Như vậy làm sao anh còn ăn được chứ?

Anh không mang theo chút sắc dục nào bế cô lên: “Vết thương không được động vào nước, anh tắm cho em.”

Anh nghiêm trang muốn tắm giúp cô như vậy, Tề Tiểu Tô làm sao cũng thấy không quen. Nhưng cô không lay chuyển được anh, cuối cùng chỉ có thể đỏ mặt để cho anh phục vụ từ đầu đến chân, quả nhiên vết thương không bị dính vào nước tẹo nào.

Mặc đồ ngủ vào, ngồi trên sô pha, anh thay thuốc ở cánh tay cho cô trước, vừa mở băng vải ra, quả nhiên nhìn thấy vết thương vốn dĩ nên đỡ rồi lại hơi rách ra, tim anh thắt lại.

Anh vừa bôi thuốc cho cô, vừa hỏi: “Cho nên, bây giờ có thể nói rồi chứ?”

“Có người mai phục em ở bên ngoài trường.”

“Tay súng à?”

“Vâng, Tiểu Nhất nói hắn tên là Dennis.”

Vệ Thường Khuynh lập tức híp mắt lại: “Hình như anh… có chút ấn tượng với cái tên này.”

Tề Tiểu Tô và Hệ thống Tiểu Nhất cùng dựng tai lên, vô cùng kinh ngạc. Bọn họ đều không tra được người này, càng đừng nói đến hắn bị ai sai khiến thuê lấy, nhưng nếu như Vệ Thường Khuynh biết người này, ở tương lai từng đọc qua tài liệu của hắn, vậy có phải là chứng minh có thể lôi kẻ đứng đằng sau ra rồi không?

Như vậy quá tuyệt!

Lần đầu tiên Tề Tiểu Tô bội phục lượng sách vở sau này anh đã đọc, còn đọc nhiều như vậy nữa! Làm sao cái gì anh cũng đọc rồi thế!

Cô không nhịn được muốn giơ tay ra ôm anh, định thưởng cho anh một nụ hôn bất ngờ, ai biết Vệ Thường Khuynh lại trừng cô một cái, nghiêm túc nói: “Ngồi yên, đừng có lộn xộn!”

Còn đang bôi thuốc đấy, lanh chanh cái gì, đợi lát nữa vết thương lại rách ra thì làm thế nào?

Tề Tiểu Tô bĩu môi, ngoan ngoãn ngồi yên. Cô cảm thấy mình ở trước mặt Vệ Thiếu soái thật sự chỉ như cô gái mười tám tuổi, rõ ràng tuổi tâm lý của cô đã hai mươi tư rồi.

“Nói kỹ lại cho anh nghe.”

Vệ Thường Khuynh vừa nghe cô thuật lại, vừa tìm kiếm tài liệu về cái người tên là Dennis đó trong đầu, chắc chắn là anh đã từng đọc rồi.

“Danh sách hai mươi sát thủ của thế kỷ hai mươi mốt.” Anh nói: “Anh từng xem cái này rồi, trong đó có tên Dennis.”

Tề Tiểu Tô vội vàng hỏi: “Danh sách đó, tài liệu về sát thủ có viết kỹ không?”

“Có người viết kỹ, có người chỉ viết mấy câu, Dennis…” Vệ Thường Khuynh suy nghĩ một chút nói: “Không coi là nhiều. Người nước M, cô nhi, từng ở doanh trại dân tị nạn, từng làm côn đồ, từng tham gia lính đánh thuê, sau đó bởi vì giết thủ lĩnh mà bắt đầu khổ luyện kỹ thuật bắn làm sát thủ.”

Trí nhớ thật là tốt.

Tề Tiểu Tô tự thẹn không bằng. Đọc nhiều sách báo, nhiều lịch sử, dã sử như vậy, anh lại chỉ cần nhớ chút là có thể nhớ ra được, khả năng ghi nhớ này thật quá giỏi.

Vệ Thường Khuynh nói tiếp: “Ghi chép về nhiệm vụ của Dennis, hắn chưa từng bại một lần nào cả. Nhưng lần cuối cùng,” Anh khẽ híp mắt lại: “Cũng chính là năm nay, Dennis bị phát hiện nhận một nhiệm vụ ở Hoa Hạ, sau đó biến mất trên thế gian.”

Đây là ý gì?

Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Ý chính là năm nay hắn sẽ biến mất trên thế gian! Lúc Thiếu soái đọc những tư liệu kia, lịch sử không tiến triển như bây giờ, mà không có lịch sử về Tề Tiểu Tô cô. Cho nên, lúc đó Dennis không phải là nhận nhiệm vụ ám sát cô, nhất định vẫn còn một nhiệm vụ khác.”

Tề Tiểu Tô đột nhiên nghĩ đến một vấn đề đáng sợ, cô căng thẳng kéo tay Vệ Thường Khuynh: “A Khuynh, bây giờ anh ở đây, dẫn dắt em, chúng ta đã đang thay đổi lịch sử rồi, đến lúc đó liệu Liên minh các hành tinh có bị tan rã không…”

Vậy anh phải làm thế nào? Có khi nào đến lúc đó Liên minh các hành tinh cũng không có Vệ Thường Khuynh nữa không?

Hay là nói, còn thay đổi nữa, không có một lần đại chiến kia, anh cũng sẽ không xảy ra chuyện, sẽ không vượt qua hố đen trở về đây, sau đó cô sẽ không có Hệ thống nữa, anh của bây giờ cũng sẽ đột nhiên biến mất…

Tất cả đều biến thành ảnh ảo.

Tề Tiểu Tô càng nghĩ càng thấy sợ, càng nghĩ càng cảm thấy đầu óc loạn thành một đống.

Vệ Thường Khuynh đóng hòm thuốc lại, giơ tay véo cái má trắng nõn của cô, tức giận nói: “Vứt mấy cái giả thiết vớ vẩn đó của em đi. Liên minh các hành tinh cho đến hiện tại, cách bao nhiêu lâu em đã từng tính chưa? Dựa vào một mình em vẫn không xoay chuyển được vĩ mô lịch sử đâu. Chúng ta chỉ thay đổi một số người, một số chuyện, nhưng kế hoạch lớn của một nước, bố cục của thế giới, vẫn sẽ phát triển dựa theo quỹ đạo ban đầu, điều này em không thay đổi được. Đương nhiên, trừ phi em muốn lật đổ cả chính quyền, tự khởi nghĩa làm nữ hoàng, ừm, lại có thêm một đời nữ đế Tề Tắc Thiên, sau đó sẽ tiêu diệt những quốc gia như nước M, nước R đó, xưng bá toàn cầu, như vậy, em mới có thể thay đổi bố cục của cả thế giới, mới có thể ảnh hưởng đến tương lai của Liên minh các hành tinh được.”

Anh cười khẽ: “Em có làm không?”

Tề Tiểu Tô đần mặt ra.

Cô cũng không phải là ngốc, còn Tề Tắc Thiên gì chứ.

Vệ Thường Khuynh nói: “Đương nhiên, có lẽ số phận của người khác sẽ thay đổi, nhưng không ảnh hưởng gì đến anh, bởi vì bản thân anh đang ở đây, hơn nữa, thời gian của anh và thời gian của hiện tại, cách nhau cực kỳ xa, cho dù em có ảnh hưởng đến, ở thời gian giữa cũng sẽ bị từ từ thay đổi trở về quỹ đạo ban đầu của anh.”

Nghe mà mờ mịt hết cả đầu.

Nhưng cô chỉ cần biết sẽ không có ảnh hưởng quá lớn là được rồi.

“Cùng em trở lại năm năm trước tìm Đổng Ý Thành thì khác, thời gian năm năm quá ngắn, cho nên một khi xảy ra thay đổi, năm năm sau cũng sẽ thay đổi, không có thời gian để cho quỹ đạo từ từ thay đổi lại, hơn nữa còn là trở lại thời kỳ gắn bó chặt chẽ với em. Điều này hoàn toàn khác.” Vệ Thường Khuynh kiên nhẫn giải thích cho cô, sau đó anh đổi giọng: “Cho nên, bây giờ quay lại vấn đề của Dennis đi.”

Hơi thở của anh lạnh lùng, nói: “Anh sẽ tìm ra người này, cứ giao cho anh, em không cần quan tâm nữa.”

Nếu kết cục là biến mất khỏi thế gian, vậy anh sẽ đuổi đánh trước số phận, khiến cho đối phương biến mất khỏi thế gian. Muốn giết người phụ nữ của anh, rốt cuộc đã suy nghĩ kỹ phải chết thế nào chưa?

Vì vậy, ngày hôm sau, vị Tư lệnh nào đó, cả Sở trưởng nào kia đều lại bị mượn binh, mượn người rồi.

Triển khai một trận lùng soát im hơi lặng tiếng ở thủ đô, dưới sự chỉ đạo và bố trí của Thiếu soái nào đó, đủ loại chiến thuật đều được dùng ở trận này, nói không khoa trương chút nào, cho dù là khách và gái mại dâm ở ngõ sâu, hẻm ngầm lúc đang “làm việc” cũng đều sẽ bị người lôi ra, dùng đèn pin soi lên mặt.

Vì vậy, mấy ngày nay, khụ khụ, có không ít người bị doạ cho phát bệnh.

Vào buổi tối ngày thứ tư, Dennis bị người chặn lại ở trong một khu dân cư.

Chủ của căn nhà này là một quả phụ, bình thường vốn dĩ đã lắm thị phi, đủ loại đàn ông ra ra vào vào, những ngày qua chẳng có chút khác thường nào cả, không ai ngờ được rằng, Dennis sẽ trốn ở đây.

Lúc Vệ Thường Khuynh tiến vào, Dennis đang thân mật với quả phụ kia, còn người đàn ông vào trước đó lại choáng váng nằm bò mê sảng trên sô pha, xem ra là bị hít phải cái gì rồi.

Động tác và phản ứng của Dennis cũng cực nhanh, mặc dù vẫn còn đè trên người quả phụ, tay hắn đã mò xuống dưới gối, một tay ôm quả phụ xoay người lại, dùng cô ta để chắn cho mình, một tay thì bắn về phía Vệ Thường Khuynh.