Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 568: Lòng ghen ghét thực đáng sợ




Nhưng Ôn Tình đã từng được trải nghiệm sự lợi hại của Tề Tiểu Tô, cô ta không muốn ngớ ngẩn đi đối đầu trực tiếp nên mới tung ra lời đồn tối qua bạn học Tề Tiểu Tô ra ngoài ngủ với một người đàn ông cho mấy người bạn mới mà cô ta thu phục được từ hôm qua nghe, còn cố ý nói mấy câu châm ngòi ngay trước mặt Chung Phàm nữa.

Bởi vì hôm qua, biểu hiện khác thường của Chung Phàm cho thấy cậu ta rất để ý tới Tề Tiểu Tô.

Mà còn cái tên Chung Phàm kia, Ôn Tình cảm thấy chỉ là một tên háo sắc và ngu ngốc, quả nhiên, chỉ mới châm ngòi mấy câu, lặng lẽ ám chỉ rằng Tề Tiểu Tô là loại con gái hay đi ngủ với đàn ông có tiền, cho dù cậu ta có sờ soạng mấy cái cũng chẳng coi là gì, thế là Chung Phàm liền hành động ngay.

Nhưng mà Ôn Tình không ngờ một thằng con trai mà lại vô dụng như thế, còn có thể bị ngã thành cái bộ dạng này nữa.

Cô ta đứng sau lưng mấy người bạn học, giả giọng nói: “Hai người cãi nhau à? Chẳng lẽ vì Tề Tiểu Tô cắm sừng cậu à?”

Lời này thật độc địa!

Vừa nói vậy đã lập tức kéo Tề Tiểu Tô và Chung Phàm thành một cặp, sau đó lại nói Tề Tiểu Tô phản bội Chung Phàm, cắm sừng cậu ta, thế thì khác nào nói là cô lên giường với người đàn ông khác.

Vẫn là học sinh cấp ba, tin tức kiểu này rất có trọng lượng.

Nhất thời, người vây lại trước cửa nhà ăn càng nhiều lên, tất cả mọi người đều nhìn về phía Tề Tiểu Tô với đủ loại ánh mắt.

Ôn Vân đứng cạnh cô cũng cảm thấy không biết phải để tay ở đâu, trong lòng vừa sốt ruột, vừa lo âu, vừa hoảng hốt lại vừa rối loạn, đầu óc lập tức trở thành một cuộn chỉ rối, căn bản không biết phải phản bác thế nào mới tốt. Cô ta giương mắt nhìn Tề Tiểu Tô theo bản năng, lại phát hiện vẻ mặt cô ấy vẫn như thường, chỉ có ánh mắt là lạnh lùng hơn, cả người đứng thẳng như một cây bạch dương.

Không hiểu tại sao, trong lòng cô ta tự nhiên thấy tự tin hơn, sau đó nói ra câu mà mình muốn nói.

“Nói hươu nói vượn, Tề Tiểu Tô căn bản không phải người như thế! Hôm qua Chung Phàm gọi cậu ấy ở nhà ăn, Tề Tiểu Tô còn chẳng thèm đáp một câu, bọn họ có quen nhau đâu cơ chứ! Còn nữa, đêm qua Tề Tiểu Tô ngủ ở ký túc xá, tôi có thể làm chứng!”

Ôn Vân chưa từng lớn giọng nói trước mặt bao nhiêu người như thế này nên cô ta lo lắng tới mức không tự chủ được siết chặt nắm tay, mặt đỏ bừng bừng, cả người khẽ run lên.

Cô ta làm được chuyện này cũng chẳng dễ dàng gì.

Huống chi, vừa rồi cô ta đã nghe ra giọng nói kia là của Ôn Tình.

Người khác không hiểu gì về Ôn Tình nhưng cô ta lại biết rất rõ. Tuy Ôn Tình giả giọng nói nhưng cô ta có thể nghe ra ngay. Cô ta cảm thấy ngày thường Ôn Tình xúc phạm mình thế nào cũng được, nhưng làm nhục Tề Tiểu Tô như thế này thì thật quá đáng, chỉ bởi vì chuyện hôm qua xảy ra ở cổng trường thôi sao?

Rõ ràng là con bé sai trước cơ mà!

Trong lòng Ôn Vân cũng biết phân biệt phải trái đúng sai, chỉ là bình thường cô ta quá yếu đuối mà thôi.

Vào lúc này mà cô ta có thể hô to một câu đó cũng đã nằm ngoài dự kiến của Tề Tiểu Tô rồi.

Rốt cuộc Ôn Tình cũng không nhịn được nữa, cô ta đẩy bạn học chắn trước mặt ra, trừng mắt tức giận với Ôn Vân, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ôn Vân, chị chẳng biết cái quái gì hết, ai bảo chị ở đây nói xằng nói bậy hả? Còn không qua đây? Chị cần phải mở to hai mắt ra mà nhìn, đừng bị người ta lợi dụng như thế! Người ta thấy chị có thể che giấu giúp người ta nên mới lấy lòng chị thôi! Chị lúc nào cũng chẳng có đầu óc như thế, còn ngu ngốc bị người ta đưa vào bẫy nữa!”

“Cậu ấy vốn dĩ không hề lấy lòng chị...” Đối mặt với Ôn Tình, khí thế của Ôn Vân yếu ớt hẳn, mặt đỏ bừng lên, không dám nói gì nữa.

Nhưng như thế cũng đủ rồi. Tề Tiểu Tô không ngờ rằng ở thời điểm quan trọng như thế này Ôn Vân lại nói ra những lời quan trọng như vậy, chứng minh đêm qua cô ngủ ở ký túc xá là được rồi.

Cô vỗ vai Ôn Vân, bước lên một bước, đối mặt với Ôn Tình, giọng lạnh lùng: “Câu nói vừa rồi là cậu nói phải không, Ôn Tình?”

“Tao nói đấy thì sao chứ?” Ôn Tình thấy khí thế trên người Tề Tiểu Tô đột ngột thay đổi thì trong lòng hơi run lên, nhưng vẫn cứ cố gắng ưỡn ngực ra, cô ta quyết tâm không thể thua đứa con gái của gia đình dân thường Tề Tiểu Tô kia về khí thế được: “Mày có dám nói đêm qua mày không ở bệnh viện với Lợi thiếu không hả?”

Cô ta không nhắc tới Lợi thiếu còn đỡ, vừa nhắc tới, Tề Tiểu Tô liền nở nụ cười như có như không.

Đúng lúc Ôn Tình nổi lên cảm giác không ổn trong lòng, Tề Tiểu Tô liền giơ cao cây chổi trong tay lên, đập thẳng vào đầu cô ta.

“Cậu còn không biết xấu hổ mà nói ra à, còn không biết xấu hổ mà nói nữa sao! Tôi đánh chết cậu cái đồ lòng dạ đen tối ác độc! Cậu là học sinh cấp ba, cậu là học sinh xuất sắc, cậu còn là con gái của phó Cục trưởng Ôn! Thế mà cậu lại làm người dẫn mối! Cậu lại đi giới thiệu bạn học của mình cho đám công tử ăn chơi kia! Cậu nghĩ cái gì thế hả? Ôn gia nhà cậu là cái lò bồi dưỡng tú bà đấy hả?”

Cô đột nhiên phát điên lên làm cho tất cả mọi người đều ngây người.

Tề Tiểu Tô hoàn toàn không nhẹ tay, cô chỉ chú ý không đánh vào mặt cô ta thôi, còn lại hoàn toàn không tránh bộ phận nào cả. Cây chổi bám đầy bụi bẩn liên tục đập lên đầu, lên người, lên đùi Ôn Tình cực mạnh khiến cho Ôn Tình không khỏi gào thét chạy trốn khắp nơi. Trên người chỗ nào cũng đau nên cô ta cũng chẳng thể phân tâm phản bác những lời Tề Tiểu Tô nói.

Chờ đến khi thầy cô và ban giám hiệu trong trường nghe thấy tin tức chạy tới thì Ôn Tình đã bị đánh tới mức khóc lóc ầm ĩ. Mà đúng lúc khi các thầy cô và ban giám hiệu chạy tới thì Hệ thống Tiểu Nhất lập tức nhắc nhở Tề Tiểu Tô, cô liền dừng tay lại ngay, giả bộ sơ hở để Ôn Tình cướp lại cây chổi trong tay mình.

Ôn Tình có biết gì đâu, cô ta chỉ biết rốt cuộc mình đã cướp được vũ khí, vừa rồi bị Tề Tiểu Tô đánh cho chết khiếp, giờ đương nhiên phải đánh lại rồi! Cô ta hét lên, giơ cao cây chổi vừa đánh xuống mặt Tề Tiểu Tô vừa gào lên: “Tề Tiểu Tô, cái đồ con đĩ nhà mày, tao phải đánh chết mày! Bố tao là Phó Cục trưởng, thế mà mày lại dám đánh tao à!”

Hiệu trưởng và các thầy cô chạy tới vừa lúc liền thấy trọn một màn này.

Cây chổi kia là loại chổi quét nền xi măng thô trong nhà ăn, các rễ chổi cứng được bó lại, nếu đánh lên mặt thì chắc chắn không chỉ làm phá tướng mà có khi mấy cái rễ nhọn kia còn chọc mù cả mắt! Thế mà Ôn Tình lại dùng nó để đánh thẳng xuống mặt Tề Tiểu Tô.

“Dừng tay!” Hiệu trưởng vừa kinh hãi, vừa giận dữ quát lên một câu.

Sao đứa học trò này lại có tâm địa độc ác như thế?

Tề Tiểu Tô dùng tay ôm lấy đầu và ngồi xổm xuống, cùng lúc đó, hiệu trưởng vội vã chạy tới đã xông lên đứng chắn ngay trước mặt cô, duỗi tay ra đỡ, cây chổi đập mạnh xuống tay ông, trên mu bàn tay lập tức xuất hiện mấy vết cứa, máu chảy ra từ miệng vết thương vừa đau lại vừa nóng rát.

Cơn tức giận của hiệu trưởng lại càng dâng cao hơn.

Còn Ôn Tình đã mất đi lý trí, đầu tóc bù xù nên nhất thời không nhìn thấy rõ ai vừa mới chống đỡ cho Tề Tiểu Tô, chỉ thấy mình đánh không trúng mục tiêu thì mắt lại càng đỏ lên, một lần nữa giơ cây chổi lên đập xuống người thầy hiệu trưởng: “Cút ngay! Hôm nay không ai cản được tao hết, tao phải đánh chết nó!”

Cây chổi một lần nữa nện lên người thầy hiệu trưởng, sao ông ấy có thể nhịn nổi nữa, mấy thầy cô khác nhìn thấy thế thì cũng kinh hãi, vội vàng chạy tới giúp, có người tóm lấy cây chổi, có người giữ chặt tay Ôn Tình, ba bốn người xông vào mới có thể cản cô ta lại được.

Nơi này lập tức trở nên hỗn loạn.

Tề Tiểu Tô đã ôm đầu ngồi ở tít đằng xa.

Bên trong cánh cửa sổ của một tòa nhà bên cạnh trường học, Lợi thiếu cầm một cái ống nhòm nhìn thấy ngay phản ứng đó của cô, khóe miệng đã ngoác đến tận mang tai, vỗ đùi cười phá lên.