Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 413: Kế hoạch này quá vô liêm sỉ




Đó là một người phụ nữ dung mạo trên trung bình nhưng khí chất không tệ. Khoảng ba hai ba ba tuổi, hơi đầy đặn, mặc một bộ váy hoa dài thắt eo, đi một đôi xăng-đan cao gót, đang nhẹ nhàng đi vào. Kéo cái ghế cách chỗ bọn họ hai bàn ngồi xuống.

Ngài Ngải không quay đầu lại, nhưng vừa nhìn Tề Tiểu Tô, hắn đã thản nhiên nói: “Sao thế, có hứng thú với bà Đỗ à?”

Điều này không khỏi khiến cho Tề Tiểu Tô có chút kinh hãi, không quay đầu lại cũng có thể biết phía sau là ai sao? Chẳng lẽ hắn có mắt sau lưng à?

“Không cần kinh ngạc như vậy, cô Tề mời tôi đến đây, thế nào thì tôi cũng phải điều tra một chút, Ngải mỗ từ trước đến giờ luôn sợ chết mà.” Ngài Ngải nói. “Tối thứ tư hàng tuần, phu nhân của Tham mưu trưởng Đỗ đều hẹn các chị em đến đây ăn tổ yến chưng táo đỏ và bánh hoa đào.”

Mà hôm nay chính là thứ tư.

“Cô ta đều đến vào giờ này, cũng đều ngồi ở chỗ đó.” Ngài Ngải lại nói.

“Bái phục.” Tề Tiểu Tô nhướn mày, nhưng cô đương nhiên sẽ không thừa nhận mình thật sự có hứng thú với bà Đỗ. Trên thực tế, cô chính là tới để thực hiện kế hoạch mà Thiếu soái dạy cô trong điện thoại.

Bà Đỗ này chính là vợ của Đỗ Tử Nhân.

Chị em của bà Đỗ không dám để cho cô ta đợi lâu, cô ta vừa ngồi xuống, bọn họ đã đến rồi. Mà cái bàn bên cạnh bọn họ ngay sau đó cũng có người ngồi xuống, là hai người phụ nữ trẻ tuổi.

Tề Tiểu Tô thu lại ánh mắt, cầm thìa sứ trắng múc tổ yến, cười một tiếng: “Quả thật là rất ngon, không tanh, chẳng trách bà Đỗ lại thích.”

Cô không nhịn được nói trong lòng với Hệ thống Tiểu Nhất: “Tiểu Nhất, Thiếu soái của cậu đúng là thất đức, nghĩ ra cái chiêu ác độc như vậy, nhưng mà bà Đỗ thật sự sẽ mắc bẫy sao?”

Hệ thống Tiểu Nhất nặng nề nói: “Là Thiếu soái của cô.”

Tề Tiểu Tô: “....”

Extra của anh này.

Là extra của em.

Trong đầu cô lập tức hiện lên câu quảng cáo này.

Bà Đỗ vừa nói chuyện vừa ăn với hai chị em như mọi khi, chợt nghe thấy người phụ nữ ngồi cạnh đột nhiên nói: “Cái gì chứ, sĩ quan đẹp trai nhất? Đây đã tính là cái gì, người tớ nhìn thấy mới thật sự đẹp trai! Dáng vẻ mặc quân phục hạ gục con tim tớ trong nháy mắt luôn, tớ còn tìm bạn trong quân khu, không dễ dàng gì mới có được ảnh của anh ấy nữa.”

“Ảnh đâu? Cho tớ xem nào.”

Cô gái còn lại nhận lấy ảnh xem, chỉ chốc lát liền khẽ hô lên: “Oa, đúng là đẹp trai thật đấy, có khí khái nam nhân nữa! Siêu cấp đẹp trai!”

“Đúng không? Mắt nhìn của tớ đâu có kém. Nhưng mà tớ nghe nói anh ấy ở trong quân khu cũng không dễ dàng gì, Tham mưu trưởng Đỗ đó luôn đối nghịch với anh ấy, đúng là đáng ghét, ức hiếp nam thần của tớ.”

Trên thực tế, bởi vì thân phận nên lần đầu tiên nghe nhắc đến quân khu, bà Đỗ đã tập trung nghe bọn họ nói chuyện rồi, sau đó lại nghe thấy đối phương nhắc tới Tham mưu trưởng Đỗ, lông mày bà ta giật giật.

Hai người phụ nữ kia lại khen nam thần mặc quân phục đó một lúc lâu, còn mắng Tham mưu trưởng Đỗ mấy câu, sau đó nhắc đến chợ phiên ngọc ở thành phố N.

Nói ra, nhà hàng này chuyên đồ tẩm bổ, giá cả đều không thấp, người có thể đến nơi này tiêu tiền thông thường cũng là người rảnh rỗi giàu có, cho nên nhắc tới chợ phiên ngọc cũng sẽ không làm người ta cảm thấy kỳ quái.

“Trang sức ngọc thành phẩm bên ngoài bán thật sự là quá đắt, tớ muốn đến đó tìm một viên lan Tử La nhỏ, đến lúc đó đánh ra một chuỗi trân châu làm vòng tay. Tớ nghe một vị đại sư nói, lan Tử La còn có thể mang lại vận đào hoa hơn cả thạch anh, tớ muốn xem xem có thể giúp tớ vô tình gặp được nam thần hay không!”

Hai người hi hi ha ha nói cười.

Hai chị em của bà Đỗ nhìn nhau, khuyên nhủ: “Chị cũng đừng để ý, chỉ là hai con nhỏ không biết trời cao đất dày nói linh tinh thôi, ai có thể gây khó dễ cho Tham mưu trưởng nhà chị ở trong quân khu chứ?”

Ngược lại không phải như vậy....

Bà Đỗ nghĩ đến khoảng thời gian này chồng mình về đến nhà mặt mũi đều u ám, hắn cực ít nói chuyện ở quân khu với cô ta, cơ bản là ngày nào cũng không nói chuyện với cô ta, chê cô ta không hiểu gì cả, tác dụng của cô ta đối với hắn có lẽ chỉ là bề ngoài tàm tạm, khí chất coi như là mẫu mực, có dáng vẻ vợ lớn nhà giàu, có lúc hợp để dẫn đến mấy nơi, sau đó chính là tác dụng trên giường.

Nhưng Tham mưu trưởng Đỗ là một người ham của lạ, đối với phụ nữ cũng như vậy, bọn họ là vợ chồng rồi nên hắn cũng không nhiệt tình trong chuyện này với cô ta lắm, có lúc một tháng mới có một hai lần.

Cô ta cảm thấy chồng mình nhất định là có người phụ nữ khác ở bên ngoài, nhưng luôn không bắt được thóp của hắn.

Bây giờ nghe bọn họ nói đến nam thần mặc quân phục này, bà ta đột nhiên có chút hứng thú.

Hai người phụ nữ kia rất nhanh rời đi, bà Đỗ quét mắt qua, đột nhiên phát hiện trên bàn của bọn họ có một tấm ảnh.

Chẳng lẽ quên cầm ảnh của nam thần mặc quân phục kia sao?

Không biết tại sao, bà Đỗ không khống chế được mình, cô ta đi qua cầm bức ảnh lên, tự nhủ với lòng mình là cô ta chỉ muốn xem xem nam thần mặc quân phục có thể khiến cho chồng mình luôn mặt mày u ám kia rốt cuộc nhìn như thế nào thôi.

Cô ta cúi đầu nhìn bức ảnh, lập tức trợn to mắt.

Lúc này, Tề Tiểu Tô đang nhớ lại lời của Thiếu soái.

“Bản Thiếu soái đã từng đọc một vài nhân vật dã sử có liên quan đến quân sự và chính trị thời đại của em, có một trang nhắc đến bà Đỗ này.”

Lúc đó cô còn rất kinh ngạc, không ngờ vợ của Đỗ Tử Nhân cũng là nhân vật được lưu danh trong lịch sử, mặc dù là dã sử. Nhưng mấy lời tiếp theo của anh làm cô có chút dở khóc dở cười.

“Trang dã sử kia ghi lại, tuy sau này Đỗ Tử Nhân tiền đồ rộng mở, nhưng nội bộ mâu thuẫn, bị cắm sừng, khiến hắn ta có một khoảng thời gian rất dài không ngóc đầu lên nổi trước mặt người khác. Bởi vì sau này hắn có một người cảnh vệ, tuấn tú lịch sự, anh tuấn hơn người. Đỗ Tử Nhân lạnh nhạt với vợ, vợ lại ái mộ người đàn ông đẹp trai mặc quân trang, thích người cảnh vệ này, thường xuyên qua lại, hai người quả thật là lén lút ở bên nhau, có một ngày đúng lúc bị Đỗ Tử Nhân bắt gặp. Đỗ Tử Nhân tức giận muốn rút súng bắn chết người cảnh vệ, bà Đỗ quỳ xuống nói cô ta và người cảnh vệ đó thật lòng yêu nhau, yêu cầu ly hôn, mong Đỗ Tử Nhân nể tình vợ chồng nhiều năm như vậy mà bỏ qua cho bọn họ.”

Dã sử đúng là dã sử, lại còn viết chuyện này. Nhưng dã sử chưa chắc là thật đúng không? Kết quả cô hỏi như vậy, Thiếu soái rất chắc chắn nói với cô, chuyện này tám phần là thật, bởi vì không bao lâu sau Đỗ Tử Nhân đã thật sự ly hôn.

“Vậy lần này cũng không cần người cảnh vệ kia ra sân nữa, trực tiếp tặng bữa tiệc lớn cho bà Đỗ cô đơn kia đi.” Vệ Thiếu soái nói như vậy.

Mà bữa tiệc lớn anh nói, chính là Nguyễn Dật Quân.

Kéo bà Đỗ và Nguyễn Dật Quân lại bên nhau, đàn ông khó chịu nhất là bị cắm sừng, Đỗ Tử Nhân không thể nào ngồi với Nguyễn Dật Quân mà bàn chuyện hợp tác được nữa, cho dù có, quan hệ hợp tác này cũng mỏng như tờ giấy, tuyệt đối không bền vững.

Đây cũng là nguyên nhân Tề Tiểu Tô nói anh vô sỉ.

Cách này đúng là thất đức thật.

Nhưng Vệ Thiếu soái nói, chỉ là cho Đỗ phu nhân cơ hội nhìn thấy Nguyễn Dật Quân mà thôi, anh đâu có ép cô ta thích Nguyễn Dật Quân, nếu như cô ta kìm chế được mình, không ăn trong bát ngó trong nồi thì kế hoạch này sẽ không thành công được.

Chỉ có điều, bây giờ Tề Tiểu Tô nhìn thấy bộ dạng ngơ ngẩn si mê của bà Đỗ khi nhìn thấy ảnh của Nguyễn Dật Quân, cũng biết cô ta đã bước một chân vào trong kế hoạch này rồi.