Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 377: Vinh hạnh của các người




Cuối cùng, Nghiêm Uyển Nghi cũng không yên tâm nên vội vàng chạy ra, vừa lúc nhìn thấy bóng một người đàn ông biến mất sau khúc rẽ. Những người khác chẳng còn thấy đâu cả.

Cô cắn răng rồi đuổi theo người đàn ông đó.

Nhưng đúng lúc cô ngoặt vào chỗ rẽ liền có một bàn tay thò ra, sau đó, miệng và mũi của cô bị bịt kín.

Ngửi được mùi hương đặc thù, Nghiêm Uyển Nghi liền lập tức biết không xong rồi.

Cô trợn tròn hai mắt nhìn nhưng cũng chỉ kịp giật cái lắc tay của mình ném xuống đất.

Rất nhanh, hai mắt cô từ từ khép lại, rơi vào trong lòng một gã đàn ông, sau đó bị hắn bế lên, đi nhanh về phía một căn phòng.

“Chị Linh, chị đi tìm Đồng Xán, ở yên chỗ anh ta, không có mệnh lệnh của em thì không được tự tiện hành động.” Tề Tiểu Tô vội vàng đi về phía vườn cây, vừa đi vừa nói với Khưu Linh Phương.

“Tề tổng, đây không phải lối tới toilet, em đi một mình không sao chứ?”

“Em không sao đâu, đi đi.”

Khưu Linh Phương cắn chặt răng, xoay người chạy về một phía, vừa chạy vừa nói: “Tề tổng, chị ra ngoài mua cho em một bộ đồ mới.”

Hai gã đàn ông bám theo sau lập tức quyết định từ bỏ cô.

“Con bé đó không có giá trị, không cần quan tâm tới nó.”

Hai người tiếp tục đuổi theo Tề Tiểu Tô.

Bọn họ nhìn thấy cô đưa tay đẩy một cánh cửa ra rồi tiến vào.

Minh Phủ rất lớn, lúc trước nhà hàng cũng không sử dụng hết tất cả các phòng và vườn hoa, vẫn có những chỗ để trống hoặc là bố trí thành phòng cho chủ nhà hàng ở.

Phòng này trống không.

“Xì, chẳng có tính khiêu chiến chút nào, con ranh này lại tự chui đầu vào rọ cơ đấy.” Một gã đàn ông nở nụ cười.

“Chúng ta vào bắt ba ba thôi.” Gã khác lộ ra vẻ mặt đáng khinh, thậm chí còn không nhịn được mà nuốt nước bọt, “Con bé này xinh thật, dù sao chút nữa cũng tặng cho cậu hai nhà họ Nghiêm rồi, đằng nào chẳng bị giày xéo, hay là hai anh em chúng mình chơi trước đi?”

Hình như là thấy Tề Tiểu Tô đã đi vào đường chết nên hai gã này không còn vội vã nữa, vừa chậm rãi đi về phía căn phòng đó vừa nhỏ giọng nói chuyện.

“Mày thôi đi, làm gì có lắm thời gian thế được? Mau đánh ngất rồi đưa qua bên kia đi.”

“Có dùng súng thật đâu mà lo, hôn hít sờ mó một tí thôi cũng được mà. Vừa rồi mày không thấy cái miệng nhỏ nhắn của nó nói chuyện với cậu hai Nghiêm lạnh như băng ấy, thực sự làm lòng tao rất ngứa ngáy.”

“Nói cũng đúng, mày nghĩ xem, cậu hai Nghiêm thật quá có phúc, sao ông chủ của chúng ta lại cho hắn người đẹp như thế chứ?”

“Mày ngu à, đã nói là con bé này có quan hệ không tệ với Nghiêm lão và cậu cả Nghiêm, nếu để người khác làm việc này thì chẳng phải về sau sẽ bị hai vị đó đánh chết ngay sao? Nhưng mà mày nghĩ đi, nếu là người trong nhà bọn họ làm, bọn họ dám đánh chết à? Sợ là Nghiêm lão kia còn bị tức nôn ra máu mà chết ấy chứ.”

“Wow, thì ra là thế. Thế mà cậu hai Nghiêm này cũng đồng ý à?”

Gã kia cười nhạt: “Tao nói với mày cái này, mày không được nói ra ngoài đâu nhé. Theo lý mà nói thì với thân phận của chúng ta là chưa đủ tư cách biết việc này đâu, tao cũng chỉ nghe được thêm vài câu, còn lại là tự mình suy đoán mới nghĩ ra được đấy. Mày đi theo người khác thì tao không nói, nhưng đi theo chủ tịch Bạch thì phải lanh trí một chút!” Gã hơi dừng lại rồi lại thấp giọng kể: “Gần đây cậu hai Nghiêm này bị tước hết quyền hạn rồi, đang tức muốn điên lên ấy, cũng rất hận đám người Nghiêm gia, sao hắn có thể không làm cái loại chuyện khiến ông già của mình tức chết được? Nếu ông già Nghiêm kia chết rồi, cậu cả Nghiêm tứ cố vô thân, ông chủ của chúng ta, vị kia ở thành phố K đều đã hứa sẽ giúp cậu hai Nghiêm, hắn còn không động lòng sao?”

Người kia thở dài một hơi: “Ở trong nhà giàu cũng chẳng sướng tí nào.”

“Thôi thôi, đi nào, vào bắt người thôi, đợi lát nữa ông đây phải hôn cái miệng nhỏ của con bé ấy mới được...”

Tề Tiểu Tô lẻn vào không gian thay đồ rất nhanh, vẫn là bộ trang phục rộng thùng thình và giày da nhỏ, vừa thay vừa nghe hai kẻ ngoài cửa nói chuyện, trong lòng rét run từng trận.

Những lời mà gã đàn ông vừa nãy nói cô đều tin.

Cô chỉ không ngờ Nghiêm Tắc Minh lại ngu tới mức này.

Nghê Hào và Bạch Thế Tuấn là ai chứ? Lời hứa của bọn họ mà cũng tin được sao? Nếu có thể tin được thì cuối cùng Nghiêm gia đã không tan cửa nát nhà, Lập Hoa cũng không tuyên bố phá sản.

Cô tin, dù không có cô thì kiếp trước Nghiêm Tắc Minh cũng có kết cục rất thê thảm, không được chết già.

Từ sau khi cô sống lại, cô đã thay đổi quỹ đạo cuộc đời của rất nhiều người, nhưng cô lại không muốn sửa kết cục cho tên Nghiêm Tắc Minh này.

Bọn họ muốn đưa cô tới bên kia là tới chỗ Nghiêm Tắc Minh sao?

“Cô Tề, chúng tôi mang quần áo tới cho cô, có cần chúng tôi thay giúp không?”

Hai gã đàn ông đẩy cửa tiến vào. Trong phòng không có đèn, một trong hai tên xoay người lại đóng chặt cửa, một tên khác lấy điện thoại ra chụp ảnh.

Trong phòng trống không, không có một ai.

“Người đâu rồi?”

Hai người kinh hãi, vội vã lục tìm khắp nơi.

Một gã đột nhiên cảm thấy sau lưng có tiếng gió, đang định xoay người thì gáy đã bị đập mạnh, không kịp kêu tiếng nào đã đổ gục xuống.

Kẻ còn lại cũng xoay người, chỉ thấy trong ánh sáng mờ nhạt, Tề Tiểu Tô đang lạnh lùng nhìn gã. Gã còn phát hiện, cô đã thay quần áo khác rồi.

Có... có chuyện gì xảy ra thế này?

Trong lúc gã còn đang hoảng sợ, Tề Tiểu Tô liền giơ cục đá trong tay lên, đập thẳng xuống đầu gã.

Bụp.

Lại thêm một tên ngã xuống.

Tề Tiểu Tô nhìn thoáng qua cục đá trong tay mình, trong bóng tối, nó phát ra ánh sáng lóng lánh mờ mờ, không ngờ lại là một khối lục bảo tốt nhất.

“Đúng là vinh hạnh của các người.”

Được một miếng ngọc hơn một ngàn vạn đập vào đầu mà còn không vinh hạnh sao?

Cô hừ lạnh, ném khối phôi ngọc kia vào trong không gian rồi lấy điện thoại ra gọi.

“Đồng Xán, bảo bọn họ hành động, ở chỗ tôi có hai người, tới dọn chúng đi, sau đó gom tất cả lại, ném ra ngoài vùng biển quốc tế.”

“Vâng.”

Bên kia, Đồng Xán bắt đầu phân phó hành động, Tề Tiểu Tô vỗ tay, sửa qua mái tóc của mình, nhặt chiếc điện thoại dưới đất lên, vừa lúc có người gửi tin nhắn tới.

“Người đâu rồi? Mau đưa qua đây nhanh lên!”

“Tiểu Nhất, tra xem ở đâu.” Tề Tiểu Tô cười lạnh một tiếng.

“Đã tra được.”

Lúc này, Úc Hà Tâm khoác tay bà Úc đi vào phòng tiệc. Cô ta vừa nhìn thấy Bạch Dư Tây thì sự căng thẳng trong lòng liền thả lỏng hẳn.

Tuy rằng dáng vẻ của anh lúc này làm cô ta vô cùng tức giận trong lòng, nhưng mà người tới là được rồi.

Sau đó, cô ta lại nhìn về phía bàn của Tề Tiểu Tô, quả nhiên không thấy người đâu. Trong lòng Úc Hà Tâm hơi thất vọng, không thể khiến Tề Tiểu Tô mất mặt trước mặt bao nhiêu người thế này, nhưng ngẫm lại, nếu thế thì Bạch Dư Tây cũng sẽ nhìn thấy ngực cô ta, thế cũng không được.

Nếu món khai vị ở bên này đã được đưa lên thì chắc chắn bên kia đang tiến hành thuận lợi rồi.

Úc Hà Tâm cười rạng rỡ rồi tiến vào.

Khách khứa trầm trồ, nịnh hót, hết người nọ tới người kia khiến cho nụ cười của cô ta càng thêm tươi rói.

Lúc này, ở bàn của Tề Tiểu Tô có gã kêu lên: “Sao Tiểu Tô vẫn chưa về nhỉ? Vừa rồi cô ấy còn nói quay lại sẽ uống với tôi ba ly cơ mà, không được, tôi phải đi xem cô ấy thế nào đã.”

Lời này nói ra chỉ khiến mọi người cảm thấy Tề Tiểu Tô có tửu lượng rất tốt, có thể bồi rượu cực giỏi, cả một bàn toàn đàn ông mà cô đều đồng ý uống với người ta ba ly sao? Vậy xem ra, tác phong sống chẳng ra sao cả rồi.

Tiệc đính hôn bắt đầu.

Bên kia, Tề Tiểu Tô nhanh chóng đi theo sự hướng dẫn của Tiểu Nhất, đột nhiên, nhờ có ánh đèn lồng nên cô bị thu hút sự chú ý bởi một thứ gì đó sáng lấp lánh ở trên mặt đất.

Cô lập tức tiến tới, sau khi nhặt thứ đó lên thì vẻ mặt liền thay đổi.