Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 369: Cô là sư tử con




Tề Tiểu Tô không đáp lại.

Hệ thống Tiểu Nhất lại nói: “Có phải vì Thiếu soái nói cứ vả mặt bọn họ thoải mái nên cô mới không sợ đúng không?”

Tề Tiểu Tô nghe nói vậy mới thoát khỏi đống suy nghĩ của mình, nhìn những chiếc đèn đường bên ngoài trôi qua tầm mắt, đáp: “Không phải. Tuy rằng không thể phủ nhận, chính những lời mà Thiếu soái nói đã làm tôi yên tâm hơn không ít, nhưng cho dù anh ấy không nói vậy thì gặp đám người Biên gia như thế, tôi cũng chẳng bao giờ nhường nhịn được.”

“Tại sao?”

“Tôi đã hạ quyết tâm phải sống tùy ý và vui sướng. Hơn nữa, cũng muốn thay Thiếu soái thăm dò thái độ của Biên gia, hiện tại có thể thấy, anh ấy chính là người mà Biên Chẩn Tố đang tìm, nhưng những người khác của Biên gia chưa chắc đã có ý tốt gì, ví dụ như hai anh em Biên Hải Thành, Biên Hải Vi này.” Tề Tiểu Tô nghĩ rồi lại cười nói tiếp: “Hơn nữa, tôi dám khiêu khích bọn họ cũng không hoàn toàn là dựa vào Thiếu soái đâu nhé!”

Từ những lời nói của anh em Biên gia, cô phân tích ra rằng thái đội của bọn họ với cô chưa chắc đã là thái độ của người làm chủ Biên gia Biên Chẩn Tố. Vì thế, dù cô có thật sự chọc giận bọn họ đi chăng nữa thì việc họ quay về Biên gia điều động thế lực cũng không thể thuận lợi thế được, cũng không thể không kiêng kị cái gì, bởi vì Biên Chẩn Tố thật sự rất để tâm tới người viết lá thư kia.

Nếu chỉ có hai anh em nhà này lén lút điều động lực lượng thì chưa chắc cô đã không chống lại được.

Thêm nữa, cô từng phân tích qua, anh em Biên gia cho cô cảm giác bọn họ tới thành phố D này là vì người viết lá thư mật mã kia, nhưng vì bọn họ không có cách nào tìm được người nên mới nhằm vào cô, nếu không tại sao bọn họ lại có thể biết rõ mọi chuyện về cô như thế? Rốt cuộc Biên gia phái hai người bọn họ tới đây để làm gì?

Sau khi Biên Chẩn Tố lấy được lá thư kia, chắc hẳn ông ta đã báo cho người trong nhà, nhưng trong chuyện này, người của Biên gia lại không đồng lòng nhất trí, thái độ dành cho người viết thư cũng không giống nhau. Cô muốn giúp Thiếu soái nhìn rõ một chút xem rốt cuộc tình huống bên kia là thế nào, để sau này nếu anh có muốn tới Biên gia thì ít nhất cũng nắm chắc trong lòng rồi.

Còn có, vừa rồi cô đã quay phim lại toàn bộ quá trình, nếu bọn họ thật sự định làm gì cô, cô cũng sẽ có rất nhiều cách đáp trả lại họ.

“Tôi cũng không muốn thật sự ỷ lại vào Thiếu soái mà coi trời bằng vung.”

Tề Tiểu Tô im lặng một hồi lại nói một câu này, không có Thiếu soái ở bên, nếu có người muốn giẫm lên đầu cô thì cô cũng sẽ không nhịn.

Còn việc công khai mình là bà chủ của Thịnh Tề, coi như là cho người khác một mục tiêu tấn công, cô không muốn liên lụy tới tập đoàn Lập Hoa. Đây cũng là lý do tại sao ban đầu khi thành lập, cô tự tìm người mà không muốn bố con Nghiêm gia hỗ trợ mình.

Người khác cứ việc tra xét, hiện tại Thịnh Tề và tập đoàn Lập Hoa không hề có liên hệ chặt chẽ nào.

Một đêm này, sau khi tan tiệc rượu, thành phố D âm thầm nổi mưa gió, có rất nhiều người điều tra thông tin về Tề Tiểu Tô, về Thịnh Tề, về Văn Nhĩ Định và La Thành Giang, cũng điều tra cả Lập Hoa.

Những cái này, Tề Tiểu Tô đều đã đoán được hết. Thậm chí cô còn bảo Hệ thống Tiểu Nhất nhả ra một vài lỗ hổng, để người ta có thể tìm được nhiều tư liệu hơn một chút.

Ví dụ như quá trình cô và Nghiêm lão quen biết như thế nào, hay lúc trước cô kiếm tiền bằng cách bán phôi đá.

Vì thế, ngày hôm sau, hầu như mọi người đều biết, Tề Tiểu Tô thật sự là cô bé mồ côi được gửi nuôi ở nhà chú ruột, sau đó nhờ bán ba tảng phôi đá mà kiếm ra những đồng tiền đầu tiên. Ngay sau đó, lại tiếp tục kiếm lời dựa vào mua bán phôi đá ở chỗ Hoàng Nhược Quân thành phố J.

Bởi vậy mới được Nghiêm lão tán thưởng, mời cô tới hỗ trợ cược đá ở thành phố K. Lúc ở thành phố K, cô lại vô tình giúp Chúc Tường Đông một việc lớn, cứu mạng người phụ nữ của hắn, việc này có rất nhiều người ở chợ đêm lúc trước đều biết, chính Tề Tiểu Tô đã cướp micro của một người hát rong bên đường để gọi tên Chúc Tường Đông.

Chúc Tường Đông cho cô toàn bộ số tiền thắng cược đua xe, đồng thời cũng hứa hẹn sẽ giúp đỡ nếu cô gặp phiền toái. Có sự giúp đỡ của Chúc Tường Đông, cô mới dám chống lại Nghê Hào, cũng cược thắng Thạch Quỷ, ngoại trừ giúp Nghiêm lão thắng to ra, lần đó, cô cũng kiếm đủ tiền để thành lập Thịnh Tề.

Đồng thời, chuyện ở nhà hàng Minh Phủ Tư Gia lúc trước cũng bị người ta lục lại.

Sau đó, ông cụ Đỗ và Úc Hà Tâm bắt tay nhau để lùng bắt Tề Tiểu Tô nhưng không bắt được người, đến tận khi Tề Tiểu Tô dẫn theo người nghênh ngang tiến vào Cục Cảnh sát, nghe nói ngày đó cửa kính ở Cục Cảnh sát còn bị đá vỡ nát. Nhưng sau chuyện ấy, Tề Tiểu Tô vẫn bình an vô sự trở ra.

Kể từ đó, quá trình làm giàu của Tề Tiểu Tô trải qua rất rõ ràng, không có gì phải nghi ngờ cả. Hơn nữa, qua những bản điều tra này, người ta còn thấy được thiên phú cực cao của cô trong mảng cược đá, ý chí mạnh mẽ và lòng gan dạ, sáng suốt, dám đua, dám nói, dám làm, từ Nghiêm lão đến Chúc Tường Đông, rồi Nghê Hào, Đỗ gia, Úc Hà Tâm, còn cả Mã Chí Thành, cô chẳng sợ một ai cả, vì thế dám đối đầu với anh em Biên gia trong tiệc rượu cũng chẳng có gì là kì quái.

Có người đúc ra được một kết luận rằng, Tề Tiểu Tô là người thông minh, rất giỏi, có sức rướn cũng có sự tàn nhẫn, hơn nữa, còn rất may mắn.

Loại người này, nếu là bạn bè thì tốt, cái này có thể nhìn thấy qua việc cô đứng ra bảo vệ bố con Nghiêm gia, ít nhất cô vẫn rất trọng tình nghĩa. Nhưng nếu là kẻ thù...

Thật sự đúng là một chú sư tử con, tốt nhất đừng có trêu vào.

Hôm sau, lại có một sự kiện càng làm bọn họ nhớ kỹ hơn điểm này.

Chủ tịch Kỷ Linh của công ty Mỹ phẩm Hoa Linh bị tố cáo tội phỉ báng. Có nhân chứng, có ghi âm, lại còn được luật sư Hà tiếp vụ này, vốn tưởng rằng cùng lắm chỉ là phạt hành chính thôi, nếu không tự hòa giải cũng được, không ngờ vụ này kết thúc nhanh như chớp, kết quả càng làm người ta kinh hãi hơn.

Kỷ Linh bị phạt giam ba tháng.

Mọi người cùng ồ lên.

Mỹ phẩm Hoa Linh cũng chẳng phải công ty nhỏ gì. Ở trong nước, công ty này cũng rất có danh tiếng trong ngành sản xuất mỹ phẩm, hơn nữa đầu năm nay mới lên sàn giao dịch...

Tin này vừa tung ra, Mỹ phẩm Hoa Linh coi như xong đời.

Buổi sáng ngày thứ ba, lại có tin tức truyền ra, chồng của Kỷ Linh bán tống bán tháo Mỹ phẩm Hoa Linh.

“Sau này cố gắng đừng có chọc vào người này.” Có người ngầm cảm thán một câu.

Cũng có người biết rõ bối cảnh của Kỷ Linh, thấy tin tức này thì cũng nghĩ sâu xa hơn.

“Có biết người ủng hộ Kỷ Linh và Mỹ phẩm Hoa Linh lớn nhất là ai không? Thế Giai. Mỗi năm, các trung tâm thương mại của Thế Giai trên khắp cả nước đều sẽ dốc hết sức lực truyền thông cho cửa hàng của Mỹ phẩm Hoa Linh, toàn bộ những nơi treo áp phích quảng cáo trong trung tâm thương mại đều là sản phẩm của Hoa Linh, có thể nói, Mỹ phẩm Hoa Linh hoàn toàn dựa vào sự nâng đỡ của Thế Giai mà phát triển.”

“Nói vậy, lần này Mỹ phẩm Hoa Linh gặp đen đủi cũng coi như đánh vào mặt Bạch Thế Tuấn sao?” Có người lại hỏi.

Người kia gật đầu: “Tất nhiên là thế rồi. Lúc Tề Tiểu Tô gọi điện thoại cho luật sư Hà, các anh không để ý thấy mặt Bạch Thế Tuấn đen tới mức nào đâu. Lúc đó tôi còn tưởng, dù thế nào ông ta cũng sẽ bảo vệ Kỷ Linh, không ngờ hành động của bên kia quá nhanh! Ông ta có muốn bảo vệ cũng chẳng kịp.”

“Sao lại kết án nặng như thế chứ? Chỉ là nói mấy câu thôi mà?”

Khi câu hỏi này được đặt ra, ở tầng 19 cao ốc Hách Uy, trong văn phòng của người đứng đầu Thịnh Tề, Tô Vận Đạt cũng đặt ra một câu hỏi y xì như thế.

“Chỉ ở đó nói cháu mấy câu mà phải vào tù ba tháng sao?”

Là một giám đốc của Thịnh Tề, hiện tại công ty đã tuyển cho anh ta một trợ lý, giúp đỡ anh ta xử lý các đầu mục công việc, có văn kiện gì thì trợ lý của anh ta sẽ đem tới chỗ thư ký của tổng giám đốc là được, dù sao tổng giám đốc không hay tới công ty, có rất nhiều tài liệu phải gửi đi trước, chờ cô tới sẽ đưa lên hết một lượt để ký tên.

Có điều, hôm nay, khó khăn lắm mới thấy Tề Tiểu Tô tới công ty, trong lòng Tô Vận Đạt vừa tò mò lại vừa lo lắng nên tự mình ôm một chồng tài liệu tới yêu cầu Tề Tiểu Tô ký tên.