Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 348: Gặp nạn dưới đáy biển




Tề Tiểu Tô vào trong không gian thay bộ đồ bơi bó sát, đeo kính chống nước lên, trang bị xong xuôi rồi, ra ngoài vận động nóng người theo chỉ thị của Hệ thống Tiểu Nhất, lúc này mới xuống nước.

“Chú ý, mục tiêu huấn luyện giai đoạn đầu tiên, bơi thẳng năm trăm mét, bắt đầu xuất phát!”

Tề Tiểu Tô tràn đầy ý chí chiến đấu, lập tức xuống nước.

Năm trăm mét, đối với Tề Tiểu Tô chưa từng bơi ở biển, có thể nói trình độ vẫn dừng lại ở giai đoạn mới học mà nói đã là tương đối khó khăn rồi, nhưng Hệ thống sẽ giám sát mọi mặt động tác của cô, lúc nào cũng có thể nhắc nhở cô chỗ nào làm không đúng, bơi như thế nào mới có thể vừa tiết kiệm sức lực lại vừa nhanh.

Đợi cô bơi xong năm trăm mét, kỹ thuật bơi đã có một bước nhảy vọt.

Nhưng cũng sắp mệt đến tê liệt rồi.

“Nghỉ ngơi trong nước năm phút, tiến hành mục tiêu huấn luyện giai đoạn hai, bắt mười con cá biển nhỏ!”

Tiếng của Hệ thống Tiểu Nhất lại vang lên.

Tề Tiểu Tô nghe thấy liền ngẩn cả người ra: “Cái gì? Bắt cá?”

Ở đây có cá sao?

Hình như là biết cô đang nghĩ gì, Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Bản Hệ thống sẽ thăm dò dấu vết của cá cho cô, đồng thời theo tập tính cùng với khoảng cách của từng loài cá mà thiết lập độ khó và thời gian hoàn thành. Mỗi lần vượt quá thời gian sẽ gia tăng thêm mục tiêu một con cá. Cũng chính là nói, nếu như cô luôn không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian quy định, vậy hôm nay cô cứ ở dưới biển bắt cá đi.”

Đệch.

Tề Tiểu Tô thầm mắng một tiếng, nhưng vẫn nhận lệnh.

Thời gian trôi qua từng phút, lúc Tề Tiểu Tô thành công bắt được con cá thứ chín, tim cô đột nhiên co rút, sau đó có một loại đau đớn khó mà miêu tả cuốn lấy cô.

Bởi vì loại đau đớn này, lại thêm cô vốn dĩ đã mệt đến sắp mất sức rồi, đang ở trong biển cô đột nhiên quên nín thở, lập tức uống mấy ngụm nước biển.

“Tiểu Tô!” Hệ thống Tiểu Nhất cảm thấy bất thường, lập tức kêu lên.

Nhưng Tề Tiểu Tô lại cảm thấy trước mặt tối sầm, đầu lập tức choáng váng.

Cô bắt đầu xuất hiện trạng thái chìm xuống.

“Tề Tiểu Tô!”

Hệ thống Tiểu Nhất kêu to, đồng thời phóng ra một ít năng lượng đánh vào cô, Tề Tiểu Tô chấn động, dưới sự sốt ruột lại uống thêm mấy ngụm nước biển.

“Đi lên!” Hệ thống Tiểu Nhất nhắc cô khẩn trương nổi lên khỏi mặt nước, nhưng Tề Tiểu Tô cắn răng nói: “Chân bị chuột rút rồi!”

“Vào không gian!”

Hệ thống Tiểu Nhất sở dĩ dám tập huấn cô đến trình độ cao nhất, là vì có đường lui cuối cùng là không gian. Nếu như xảy ra chuyện, trước cứ vào không gian rồi nói sau.

Tề Tiểu Tô lập tức tránh vào không gian.

Vừa vào không gian, cô tê liệt ngã xuống đất thở hổn hển nôn ra từng ngụm nước lớn, mặt tái mét, môi cũng tái mét, hai tay vẫn không khống chế được mà run lên.

Vừa rồi hình như cô đã đến rất gần cái chết rồi.

Suýt nữa thì chết rồi.

Hệ thống Tiểu Nhất tức giận nói: “Cô rốt cuộc làm sao thế?” Nào có ai ở trong nước đột nhiên quên nín thở giống như muốn chết như thế không hả?

Tề Tiểu Tô khó khăn nâng tay lên che ngực: “Tiểu Nhất, vừa rồi tim tôi đột nhiên rất đau.”

Hệ thống Tiểu Nhất ngẩn ra một chút, lập tức bắt đầu kiểm tra cho cô, chỉ chốc lát sau nó tức giận nói: “Tim cô rất khỏe mạnh, không có bất cứ vấn đề gì cả.”

“Nhưng thật sự rất đau.”

Tề Tiểu Tô nhíu mày lại, loại cảm giác vừa rồi từ trước đến nay cô chưa từng có, rất khó chịu, khó chịu không nói ra nổi. Đến cô bây giờ cũng vẫn cảm thấy có một loại bất an, hoảng hốt mãnh liệt, không biết tại sao.

Hệ thống Tiểu Nhất yên lặng.

“Cậu có thể kết nối với mạng lưới thông tin của thành phố D không, tôi muốn biết ông bà ngoại tôi có sao không.” Tề Tiểu Tô suy nghĩ một chút nói. Trước kia ngày bố mẹ cô xảy ra chuyện, cô cũng có loại cảm giác bất an này, bây giờ cô cấp bách muốn biết ông bà ngoại mình có sao không.

Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Có thể.”

Qua một lúc lâu, nó nói: “Thông qua điện thoại của Tô Vận Thông, bản Hệ thống nghe thấy ông ta đang nói chuyện với ông ngoại cô, nội dung nói chuyện rất nhàm chán, không xảy ra bất cứ chuyện gì cả.”

Tề Tiểu Tô thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ngay sau đó sắc mặt cô lại thay đổi, không đợi cô mở miệng, Hệ thống Tiểu Nhất đã kêu lên: “Thiếu soái!”

Có phải là vì Thiếu soái xảy ra chuyện, có nguy hiểm đến tính mạng, cho nên Tề Tiểu Tô có dự cảm mãnh liệt như vậy không?

Các nhà khoa học và các nhà y học ở thế kỷ hai mươi hai cũng không thể hoàn toàn nghiên cứu cho ra được kết luận, ngược lại là càng ngày càng có nhiều chứng thực kỳ diệu, trở thành tin tức lớn.

“Tiểu, Tiểu Nhất, lập tức liên lạc với anh ấy đi, tôi phải lập tức biết được tin tức của anh ấy, lập tức, ngay lập tức!” Giọng Tề Tiểu Tô run rẩy.

Lúc này, ở nơi xa nghìn dặm, trên sa mạc không một bóng người. Mặt trời giống như quả cầu lửa đỏ rực chiếu rọi xuống mặt đất cằn cỗi, đầy sỏi đá, không một ngọn cỏ.

Mặt đất nứt nẻ, chỗ này đã rất lâu không có mưa rồi.

Một tiểu đội quân nhân mặc đồ rằn ri đang khó khăn tiến về phía trước, môi bọn họ khô nứt, đầu đầy mồ hôi, mồ hôi chảy xuống thậm chí không thể lau sạch được, dùng đầu lưỡi liếm liếm, cũng coi là không lãng phí.

Tiểu đội này có sáu người, đi phía trước là một người to con cao mét tám, dáng người cường tráng giống như một con gấu.

Anh ta quay đầu nhìn chiến hữu đã cạn kiệt sức lực, giọng khàn khàn: “Kiên trì thêm chút nữa, chúng ta không đi sai hướng đâu, dọc đường đều có ký hiệu Vệ để lại.”

Một chiến sĩ cao gầy ho khù khụ, cảm thấy trong cổ họng khó chịu giống như bị nhét một nắm cát, “Đại Hùng, lần này nếu như Vệ tìm được nguồn nước, anh thật sự sẽ để cho cậu ta làm đội trưởng sao?”

“Dám cược dám thua. Trước đó Vệ đã nhắc nhở tôi phải chú ý trông thùng nước của chúng ta, là tôi không tin cấp trên sẽ âm hiểm lúc lái trực thăng rời đi thật sự sẽ làm nổ thùng nước như vậy, làm hại chúng ta mấy ngày nay đều không có nước uống, vốn dĩ là tôi nên nhận trừng phạt.” Đại Hùng nói rồi, nhìn xung quanh, nói: “Tôi cảm thấy, Vệ thật sự có bản lĩnh, chúng ta hãy nghe theo cậu ấy đi, nếu không thật sự chết ở đây, chưa chắc có ai đã nhặt xác cho chúng ta được đâu.

Có người nghẹn họng, nén nước mắt nói: “Mẹ kiếp, không phải nói huấn luyện đặc biệt sao? Huấn luyện ở chỗ này, rõ ràng là tiễn chúng ta vào chỗ chết mà.”

“Không sai, chính là tiễn chúng ta vào chỗ chết, không để lại một giọt nước, một chút thức ăn cũng không cho, ném chúng ta vào cái chỗ chim cũng không thèm đẻ trứng này tự sinh tự diệt, rốt cuộc là tại sao hả?”

“Được rồi, ngậm hết miệng lại cho ông đây.” Đại Hùng dùng sức lau mặt một cái, cũng cảm thấy làn da xù xì sắp nứt hết ra rồi.

“Ban đầu đều là tranh nhau sứt đầu mẻ trán mới giành được cơ hội tham gia lần huấn luyện đặc biệt này, đã nói sẽ trở thành một người đàn ông mình đồng da sắt, bây giờ mới được mấy ngày, ai cũng sợ hãi thế này là sao?”

“Nhưng lúc đầu chúng ta cũng không nghĩ là sẽ chết.” Có người thấp giọng nói một câu.

Đại Hùng trợn trừng hai mắt, trong mắt đều là tia máu.

Anh ta cũng cảm thấy cổ họng hoá đá rồi.

Nhưng không khóc nổi, cũng không có nước mắt để mà khóc nữa.

“Tôi tin là Vệ có thể tìm được nguồn nước.” Cuối cùng, anh ta chỉ nói một câu như vậy.

Lúc này, một chiến sĩ đột nhiên chỉ trước mặt nói: “Nhìn kìa, đó là cái gì?”

Xa xa, đã là vách núi thẳng đứng, có một vách nhọn hoắt nhô ra ngoài, ở chỗ nhọn nhất treo một người. Người kia một tay nắm lấy mép đá, cả người treo lơ lửng giữa không trung, cơ thể đang lắc lư, giống như muốn với thứ gì dưới vách núi dựng đứng.

Nhưng ở góc độ của bọn họ lại nhìn thấy đất chỗ đó tách ra, có một vết nứt ở trên mặt núi đang từ từ mở rộng.