Người tới cùng Lợi Nam là Đồng Xán và Bạch Dư Tây.
Tế Tiểu Tô không biết sao bọn họ lại tụ tập với nhau, nhưng tin tức Bạch Dư Tây mang tới cho cô vẫn khiến cho cô cảm kích và vui mừng.
Hai năm qua, Bạch Dư Tây căn bản chưa từ bỏ việc điều tra rõ chân tướng giúp cố.
Chân tướng về tai nạn xe của Tề Tông Dân và Tô Vận Linh.
Hơn nữa, anh ta đã tra được người rồi, chỉ là một mình mình không bắt được cái đám liều mạng đó, cho nên mới tìm Đồng Xán nhờ giúp đỡ. Mấy người Đồng Xán, Hàn Dư, còn có Lương Lệ, những người ban đầu Vệ Thường Khuynh dẫn ra ngoài, những người sau khi giải ngũ đến sơn trang Long gia làm vệ sĩ cho Tế Tiểu Tô đều dốc sức bắt được những kẻ đã ẩn trốn bao nhiêu năm qua.
“Bởi vì em vẫn chưa trở lại, cho nên bọn tôi vẫn nhất những kẻ đó, nhưng cũng tra hỏi rõ ràng rồi” Bạch Dư Tây ngồi ở đối diện Tế Tiểu Tô, nhìn cô gái đã xa cách rất lâu này.
Tế Tiểu Tô bây giờ đã có mấy phần phong tình của phụ nữ rồi, không còn là cô gái nhỏ thiếu dinh dưỡng bị mấy nữ sinh chặn đuổi khi đó nữa.
Nhìn cô bây giờ xinh đẹp như hoa, trong tai Bạch Dư Tây tựa như vang lên tiếng cô khẽ gọi mình.
Thấy Bạch.
Đổng Xán ngồi ở bên cạnh anh ta, cũng nhìn Tế Tiểu Tô, khác với sự ngẩn ngơ của Bạch Dư Tây, anh ta rất điềm tĩnh, thậm chí ánh mắt nhìn Tể Tiểu Tổ cũng dửng dưng không gợn sóng.
Vệ Thường Khuynh liếc bọn họ một cái, bể lấy Lộc Lộc đứng lên: “Tôi đi dỗ Lộc Lộc ngủ, mọi người nói chuyện trước đi.”
Nói rồi anh bế Lộc Lộc đi ra ngoài thật.
Lần này anh đã khiến cho Đồng Xản chấn động rồi, suýt nữa thì không giữ được sự bình tĩnh đã rèn luyện trong một năm rưỡi này.
Vị kia, không phải là cái vại giấm lớn à?
Trước kia không thể để anh ta và Tề Tiểu Tô đơn độc ở cạnh nhau.
Nhưng anh ta không biết, Vệ Thường Khuynh mặc dù là vại giấm lớn, nhưng cũng không ngốc. Anh và Tiểu Tô trải qua nhiều chuyện như vậy, đã sớm tin vào tình cảm kiên trinh giữa hai người rồi, bây giờ còn có Lộc Lộc nữa.
Bạch Dư Tây có cái gì có thể khiến cho Tiểu Tô để ý chứ?
Cho dù là đã giúp cô điều tra xong chuyện Tô Vận Linh và Tê Tông Dân, vậy Tiểu Tô cũng chỉ là cảm kích đối với anh ta, sẽ không có cái gì khác.
Hơn nữa, chính anh cũng sẽ cảm kích Bạch Dư Tây. Bất kể như thế nào, giúp vợ anh chính là giúp anh.
Vệ Thường Khuynh vừa bế Lộc Lộc đi, Bạch Dư Tây thật sự thả lỏng hơn.
Cho dù như thế nào, cứ nhìn anh ngồi cạnh Tiểu Tô, anh ta cảm thấy rất quáng mắt.
n ái rắc thức ăn cho chó cái gì đó quá đáng ghét rồi.
“Du Tây?”
Tế Tiểu Tô thấy Bạch Dư Tây cứ ngẩn ngơ mãi, cô chỉ đành gọi một tiếng.
Bạch Dư Tây hoàn hồn lại, nói: “Người bọn tôi bắt được chính là người hỏi đó làm hại bác trai bác gái xảy ra tai nạn xe”
Lời này vừa thốt ra, Tề Tiểu Tô lập tức đứng lên, không dám tin nói: “Tìm được rồi sao?”
Những kẻ đó, những kẻ quần áo đen đỏ, kẻ đuổi theo bố mẹ cô ở trên cao tốc thị trấn Vũ Lũng khi đó,
Trước kia cô đã điều tra rõ rồi, luôn nghi ngờ tai nạn xe của bố mẹ cô có liên quan với những kẻ đó, nhưng không làm sao tra được tung tích của bọn chúng.
Không ngờ Bạch Dư Tây lại tra được.
Bạch Dư Tây gật đầu, nói: “Đúng vậy, bắt được rồi, chuyện này Đồng Xán cũng giúp đỡ
Tại sao năm đó Tế Tiểu Tô lại không tra được? Bởi vì người trong tay cô cũng là quân nhân giải ngũ, chính là mấy người Đồng Xán và Hàn Du, mặc dù thủ đoạn rất cao, bản lĩnh rất lớn, nhưng quân nhân chính là quân nhân, thủ đoạn điều tra của bọn họ tương đối quang minh.
Nhưng Bạch Dư Tây là cảnh sát, mạng lưới liên hệ cơ sở của cảnh sát phần lớn chính là những người trà trộn khắp nơi, lăn lộn trong xã hội. Thường thường tại mắt của những người đó sẽ nhiều hơn.
Sau đó Bạch Dư Tây còn rời khỏi đội ngũ cảnh sát, chỉ muốn một lòng tra rõ chân tướng, tóm người lôi ra, gần như có thể nói là không chừa thủ đoạn nào, cách nào có hiệu quả thì sẽ dùng cách đó.
Cho nên, thứ mấy người Đồng Xán không tìm ra được, Bạch Dư Tây tìm ra được rồi. Đương nhiên, chuyện này thật ra thì cũng có công lao của Đồng Xán và Lợi Nam, bọn họ có thể nói là hắc đạo bạch đạo cùng nhau lên.
“Bọn chúng đã nhận rồi à?”
“Nhận rồi, tai nạn xe là bọn chúng gây ra, lúc đó bọn chúng mai phục, còn có súng hơi, dùng góc độ rất xảo quyệt làm lật xe” Bạch Dư Tây nhìn cô, biết nói ra chân tướng sẽ khiến cho cô khó chịu, nhưng không thể không nói: “Bọn chúng nói, lúc đó bố em thật sự là chết tại chỗ, nhưng vết thương của mẹ em là bọn chúng cố ý tăng thêm...”
Mắt Tề Tiểu Tô đỏ lên.
“Tại sao bọn chúng phải giết bố mẹ em?”
“Tên cầm đầu là một gã đàn ông chưa đến bốn mươi tuổi, tên là Tống Viễn Uy” Bạch Dư Tây nhìn thấy có như vậy có chút đau lòng, nhưng vẫn nói tiếp: “Lúc đó bọn chúng đang cướp một món đồ, nói là một miếng ngọc quý màu xanh. Hơn nữa, không chỉ là một đám người đang cướp, là có mấy đám muốn tranh cướp. Miếng ngọc quý màu xanh kia được bà Chương mang tới thị trấn Vũ Lũng, những kẻ đó liền bám theo”
Quả thật là như vậy.
Chính xác là họa do miếng ngọc lục bảo kia gây ra.
“Lúc đó, bà Chương cũng biết vật kia có gì đó kì lạ, bà ta mang đồ đến đó, là bởi vì nghe được một tin tức do Tống Viễn Uy tung ra, nói là thị trấn Vũ Lũng có người có thể giải câu đố này”
Bà Chương không biết là kế, thật sự mang miếng ngọc màu xanh đó đi đến thị trấn Vũ Lũng, nhưng không biết người ta dụ bà ta mang đồ đi, chỉ là bởi vì ở thủ đô không tiện ra tay.
Lúc đến thị trấn Vũ Lũng, cảm giác được nhiều người không có ý tốt đang dán mắt vào bọn họ như vậy, bà Chương cũng không coi là ngu xuẩn, lập tức phát giác ra không đúng, cũng coi như quyết định rất nhanh, lập tức muốn tìm một người đánh lạc hướng trước.
Nhưng bà ta không muốn tặng miếng ngọc đi như vậy cho nên phải hỏi rõ lai lịch của đối phương, đến lúc đó có thể lấy lại mới được.
Cho dù là không lấy lại, cũng có thể nhìn rõ ràng rốt cuộc có phải họa do miếng ngọc kia gây ra không.
Đúng lúc này bà ta gặp được Tô Vận Linh.
Tô Vận Linh rất đẹp, khí chất bất phàm, thật sự nổi bật so với phụ nữ trên thị trấn rất nhiều. Bà Chương vừa nhìn đã nhắm trúng dùng mẹ cô làm kẻ chết thay.
Vì hỏi rõ lai lịch của Tô Vân Linh, bà Chương mới dùng hôn sự của con cái làm cái cớ, như vậy thuận lợi hỏi được rõ ràng hơn một chút, sau đó nửa dỗ nửa ép buộc, đưa miếng ngọc đó cho Tô Vân Linh.
Sau đó bà ta đã nghe được chuyện Tô Vận Linh bị tai nạn xe mà bỏ mạng, cũng từng phải người đi tìm miếng ngọc, kết quả lại nghe nói không thấy miếng ngọc ấy đầu nữa. Trong lòng bà Chương ít nhiều cũng có chút sợ hãi, cũng cảm thấy giữ lại miếng ngọc kia có thể gặp tai hoạ, liền dứt khoát từ bỏ không tìm nữa.
Mà lúc ban đầu Tô Vận Linh nhận được miếng ngọc kia cũng không hề cảm thấy có gì bất thường, đợi bà ấy càng nhìn càng cảm thấy có chút không đúng lắm.
Lúc nói chuyện với bà ấy, Phương Tấn đã từng nói, nhà bọn họ có một miếng ngọc lục bảo, là để dành cho con dâu trưởng, còn từng cẩn thận miêu tả dáng vẻ miếng ngọc ấy cho bà biết, ông ấy từng nói, thật ra miếng ngọc ấy có thể mở ra được, cũng dạy cho bà ấy cách mở ra...
Sau đó Tô Vận Linh đã thử mở miệng ngọc đó ra.
Bà ấy kinh ngạc phát hiện đó thật sự là miếng ngọc lục bảo Phương Tấn từng nói, nhưng lại không biết, lúc bà ấy mở miệng ngọc lục bảo ra đã bị người ta nhìn thấy, chính vì vậy, bà ấy bị thuộc hạ của Tống Viễn Uy bắt đi.
Thuộc hạ của Tống Viễn Uy có người tài giỏi, phát hiện sự tồn tại của máy truyền tin, luôn cảm thấy người hao tâm tổn trí cài
máy truyền tin ở trong miếng ngọc chắc chắn không phải là người bình thường, hơn nữa thủ pháp cũng không phải là lúc đó có thể làm được.
Chỉ là, miếng ngọc dù sao cũng phải nghiên cứu kỹ, cho nên, hắn dứt khoát thả Tô Vân Linh ra, bảo bà ấy giao đổ cho Tiền Quế Hoa, sau đó lại gây ra tai nạn xe, để cho người khác tưởng rằng có một nhóm người khác đã cướp miếng ngọc lục bảo từ chỗ Tô Vận Linh đi.
Trên thực tế, hắn đã nhanh chóng tìm được Tiền Quế Hoa, dùng một chút tiền mua lại miếng ngọc lục bảo đó.