Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 1122: Liên minh - Gặp lại minh dao




Cuối cùng, Vệ Thường Khuynh sai Tần Tốc và Hạ Kế Dao xuất phát suốt đêm.

Lần trước bọn họ đã gặp Minh Dao rồi cho nên cũng quen thuộc với cô bé hơn một chút.

Mười một rưỡi, Tần Tốc và Hạ Kế Dao lái một chiếc phi cơ trực tiếp bay ra khỏi thủ đô Liên minh.

Vệ Thường Khuynh không muốn Tề Tiểu Tô lo nghĩ nhiều nữa, anh ôm cô ngủ. Buổi chiều ngày hôm sau, cuối cùng Minh Dao cũng được đưa đến Thiên Vực.

Lần trước nó đến thủ đô Liên minh toàn ở trong bệnh viện, lần này vào E8706, nó mở to mắt, cả đường đi vào đều trầm trồ kinh ngạc.

Thật ra điều kiện kinh tế nhà nó rất tốt, Phó gia không thiếu tiền, từ nhỏ nó muốn mua thứ gì cũng đều có cả.

Ngôi biệt thự dưới chân núi trà ở thị trấn Long Viện kia thật ra cũng không tệ, ít nhất tốt hơn nhiều so với căn mà Tề Tiểu Tô ở hơn nửa tháng kia.

Nhưng thị trấn Long Viên nói cho cùng có giàu đến mấy, hoàn cảnh xung quanh phần lớn đều là như vậy, nhà bọn họ cũng không vượt trội hơn bao nhiêu.

Đây là lần đầu tiên Minh Dao nhìn thấy một ngôi nhà to như vậy, đẹp như vậy.

Vườn hoa mấy tầng giữa không trung trùng điệp gối lên nhau, dây leo hoa xanh vươn ra ngoài, rủ xuống, mặt bên nhà có một rừng hoa xanh, đẹp lạ lùng, lại khiến cho người ta cảm thấy rất mát mẻ.

Tế Tiểu Tô ngồi trên chiếc ghế tựa đệm mềm ở vườn hoa tầng hai, đang đối diện với Vệ Thường Khuynh.

Thấy Tần Tốc và Hạ Kể Dao dẫn Minh Dao tới, cô đặt con cờ xuống, ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười với nó.

Lúc này Minh Dao mới nhìn thấy bụng cô, lập tức trợn to hai mắt: “Chị Tề, chị, chị có em bé rồi à?”

“Đúng vậy, sắp sáu tháng rồi”

Lần này Tế Tiểu Tô gặp lại Minh Dao, cái loại cảm giác quen thuộc đó càng mãnh liệt hơn trước.

Cách lần gặp mặt trước đã khoảng nửa năm rồi, Minh Dao cao lên không ít, mặt cũng dài hơn, vẫn rất xinh xắn.

Mà Minh Dao không biết cô đang nhìn mình, nó cũng nhìn cô.

Bây giờ Tế Tiểu Tô lại càng nhu mì và dịu dàng hơn so với trước kia, thật sự là vô cùng xinh đẹp.

Cô ngồi cạnh Vệ Thường Khuynh, nền là khu vườn toàn cây và hoa, giống như là một hình ảnh cực kỳ đẹp mắt, nếu như bỏ qua sự lạnh lùng truyền tới từ trên người Vệ Thường Khuynh.

Minh Dao không ngờ lúc này Vệ Thường Khuynh cũng ở nhà.

Mặc dù nó đã nói chuyện với Tề Tiểu Tô, nhưng Vệ Thường Khuynh luôn im lặng, nó lại có chút sợ hãi, không dám đi qua đó nữa. Trên đường tới, Hạ Kế Dao đã nói với nó rồi, Vệ Thường Khuynh đã thăng chức làm Trung tướng, nhưng nó ngược lại không biết phải xưng hô với anh như thế nào.

Trước kia có thể nói Vệ Thiếu soái là một cái danh xưng toàn dân đều biết, gọi như vậy không có bất cứ gánh nặng tâm lý nào cả, bây giờ cảm thấy...

Rất lạnh lùng, không dám gọi phải làm sao đây?

Tế Tiểu Tô nhìn nó, khẽ thở dài, vẫy tay nói: “Minh Dao, qua đây ngồi đi”

Không phải muốn hỏi rõ ràng a?

Chẳng lẽ cứ để nó đứng ở đó trả lời chắc? “A, à, vâng” Minh Dao quay đầu nhìn Hạ Kế Dao một cái, cảm thấy hơi tủi thân, muốn anh ta đi qua ngồi cùng nó. Hạ Kể Dao mặc dù cảm thấy có chút không đành lòng, nhưng đội trưởng ở đây, anh ta sao dám? Anh ta và Tần Tốc cúi chào: “Đội trưởng, chúng tôi về đội trước!”

“Ừ” Thường Khuynh chỉ thấp giọng đáp một tiếng.

Tần Tốc và Hạ Kế Dạo lập tức xoay người rời đi.

“Này, người anh em, nhìn cô bé Phó Minh Dạo này có vẻ thích cậu đó” Đi ra khỏi cửa, Tần Tốc khẽ huých khuỷu tay vào Hạ Kế

Dao.

Mặt Hạ Kế Dao hơi đỏ, đương nhiên anh ta cũng nhìn ra được.

Trên đường đón cô bé về, Minh Dao biểu hiện rất rõ ràng, luôn dán bên cạnh anh ta.

“Đừng ồn nữa, Minh Dao mới mấy tuổi chứ?”

Cho dù anh ta thích cô bé xinh đẹp này, nhưng người ta mới mười lăm tuổi, còn quá nhỏ, sự yêu thích của anh ta với cô bé cũng chẳng qua là sự yêu thích đối với em gái nhỏ thôi.

Tần Tốc suy nghĩ một chút cũng thấy đúng, thật sự là hơi nhỏ.

Hai người cứ rời đi như vậy, không biết trong lòng Minh Dao càng thấy tủi hơn. Nó rõ ràng muốn anh Hạ ở lại với nó, nhưng anh ta không những không đồng ý, còn đi luôn, thật sự quá tổn thương trái tim nó rồi.

Nó đi đến bên cạnh Tế Tiểu Tô, kéo cái ghế đến gần cô, lúc này mới ngồi xuống.

“Vệ, anh Vệ”

Nó gọi Tề Tiểu Tô là chị Tề, vậy gọi anh là anh Vệ cũng không sai đúng không?

Nhưng nó vừa dứt lời, đã nghe thấy Vệ Thường Khuynh lạnh lùng nói: “Cô có thể gọi tôi là Trung tướng Vệ”

Tế Tiểu Tô: “...”

Cô ngược lại cảm thấy rất kỳ quái, Vệ Thường Khuynh xưa nay mặc dù cũng đối xử lạnh nhạt với người khác, nhưng chưa bao giờ thấy anh không thích một người như vậy, huống hồ còn là một cô gái nhỏ rất xinh đẹp.

Theo lý mà nói, đàn ông hẳn đều thích kiểu mấy cô bé xinh đẹp thế này chứ?

Sao anh lại bài xích Minh Dao như vậy?

Hốc mắt Minh Dao lập tức đỏ lên. Nhưng nó không dám khóc, chỉ có thể cắn môi dưới, nhỏ giọng gọi lại Trung tướng Vệ.

“Ừm. Nói về người nhà cô cho tôi xem” Vệ Thường Khuynh xụ mặt xuống trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Người nhà nó?

Minh Dao quả thực không biết người nhà nó có cái gì đáng để anh cảm thấy hứng thú, nhưng nếu như nói ra, nó còn thật sự có rất nhiều lời muốn nói.

Nhưng nó không biết nói từ đầu.

Thấy nó ngẩn ra hồi lâu, Tề Tiểu Tô liền nhắc nhở: “Nói từ bố em trước đi. Ông ấy là người thế nào? Có phải nhà em vẫn luôn ở thị trấn Long Viện không?”

Nghe thấy cô hỏi như vậy, Minh Dao liền biết nói thế nào.

“Từ khi em sinh ra thì nhà em đã sống ở thị trấn Long Viên rồi, vườn trà kia không phải là của nhà em, nhưng chưa từng thấy ông chủ bao giờ cả. Ngôi biệt thự của nhà em đã xây được hai mươi năm rồi, nhà em luôn sống ở đó, chưa từng chuyển nhà”

Minh Dao chu miệng, nói tiếp: “Tính tình của bố em không tốt lắm, rất ít qua lại với người khác, cũng không quá thích bọn em qua lại với người khác, mấy người bạn và bạn học có quan hệ thân thiết với em, bố em điều tra rõ bối cảnh của người ta, bố em nói là vì muốn tốt cho em, là vì bảo vệ bọn em. Đối với Minh Dịch đỡ hơn chút, nhưng cũng quản rất nghiêm. Bố không thích kết bạn, cũng không quá thích bọn em kết bạn”

“Còn một điểm nữa là cấm bọn em vào trong khoảng khu bảy, muốn đi đâu tốt nhất là đi cùng bố mẹ, điện thoại di động đồng hồ đeo tay của em, bố em đều gắn phần mềm giám sát, em ở đầu nói chuyện gì với ai, bố em đểu biết cả”

Thấy bọn họ quan sát mình, Minh Dao vội vàng nói: “Bây giờ trên người em không có. Lần này em hạ quyết tâm trốn ra ngoài, cho nên em không mang theo những thứ đó!”

Tế Tiểu Tô và Vệ Thường Khuynh đưa mắt nhìn nhau.

Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Nói như vậy, ông Phó kia thật sự rất quái dị, giống như đang tránh người ấy”

Minh Dao lại tiếp tục nói: “Đặc biệt là lần trước, sau khi em đến thủ đô Liên minh, mẹ em còn ẩm ĩ một trận” Nó nói đến đây, cẩn thận nhìn Vệ Thường Khuynh, nói: “Hình như mẹ em rất sợ em đến thủ đô Liên minh”

Nghe thấy nó nói như vậy, lại đột nhiên nhìn cô và Vệ Thường Khuynh, trong đầu Tề Tiểu Tô giống như có một tia chớp bổ qua. Cô trợn to hai mắt!

“A Khuynh!”

Vệ Thường Khuynh ngẩng đầu nhìn cô, bởi vì Tế Tiểu Tô gọi một tiếng như vậy lại là gọi ở trong đầu.

Là có chuyện gì đây?