Tề Tiểu Tô đợi anh nói tiếp.
Trên thực tế, những lời Vệ Thường Khuynh nói, anh đã suy xét trong thời gian không ngắn tí nào.
“Lúc đó ông ấy muốn đưa em đi rồi, nhưng lại biết mẹ em chắc chắn sẽ không đồng ý, hoặc nói cách khác, ông ấy muốn đưa cả mẹ em đi cùng, nhưng trước đó em đã nói rồi đấy, bố mẹ vợ rất yêu thương nhau, đúng không?”
Tế Tiểu Tô gật đầu.
Trong ấn tượng của cô, tình cảm của bố mẹ cũng rất tốt.
Đây cũng là lý do tại sao khi biết chuyện của Thủ trưởng ban chấp hành và mẹ, cô không chấp nhận được.
Nếu như nói mẹ cô yêu Thủ trưởng ban chấp hành, vậy thì chuyện của bà và bố cô là sao?
Tề Tiểu Tô không muốn tin mẹ mình là một người phụ nữ có tính trăng hoa, nhưng trong thời gian nửa tháng ở thị trấn Long Viên, cô cứ nghĩ mãi, cứ hồi tưởng mãi, cô lại thấy quan hệ của bố mẹ mình chỉ có thể coi là yêu thương và kính trọng nhau chứ không có vẻ gì là thân mật cả.
Giống như vợ chồng trong các gia đình bình thường khác, mà cũng không giống lắm.
“Trong ấn tượng của em, họ rất ít khi cãi nhau, không, có thể nói là chưa từng cãi nhau”
Vệ Thường Khuynh nói: “Có lẽ vấn đề nằm ở đây, em xem, nếu yêu nhau như chúng ta chẳng hạn, em từng bỏ nhà ra đi, đi một lần hết mười chín ngày...”
Tế Tiểu Tổ toát mồ hôi.
Anh đang tận dụng mọi thứ để tỏ ra ấm ức, lên án cố đấy à?
Thấy ánh mắt cô liếc đi chỗ khác, Vệ Thường Khuynh vội lảng đi: “Cho nên, có thể họ chỉ kính trọng lẫn nhau chứ không yêu nhau. Bây giờ chúng ta không nói đề tài này nữa, nói đến việc bố mẹ vợ tôn trọng lẫn nhau, Vệ Kiêu nhìn thấy liệu có hiểu nhầm không?”
Tế Tiểu Tô buồn bực: “Hiểu nhầm cái gì? Tình cảm của bố mẹ em tốt thế thì có gì để hiểu nhầm?”
“Có thể ông ấy cảm thấy tình cảm của Thủ trưởng ban chấp hành là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình? Cho nên, đầu óc của ông ấy nhất thời như bị lừa đá, mới thấy cứ lặng lẽ đưa em đi là được rồi, nhưng không biết sai lệch thế nào mà nhận nhầm, mới đưa Phương Viện Viện đi.”
Vệ Thường Khuynh nắm tay cô tiếp tục đi bộ cho tiêu cơm.
“Ý của anh là, Phương Viện Viện thực sự được bế từ thành phố D của thế kỷ hai mươi mốt tới đây?”
“Theo phân tích của anh thì là như thế?
“Nhưng mà làm sao có thể nhầm được?” Tế Tiểu Tô không hiểu điều này. Hơn nữa, ban đầu chắc hẳn không hề kinh động tới bố mẹ có chứ?
“Điều này cũng cần làm rõ” Vệ Thường Khuynh nói: “Chúng ta vẫn đang tìm Vệ Kiêu, anh tin rằng sẽ có một ngày tìm thấy ông ấy.”
Bây giờ anh hi vọng cô yên tâm dưỡng thai hơn, đợi con trai anh sinh ra rồi tính tiếp.
Nhưng anh không dám nói thẳng câu này với cô, nếu không cô nhóc này lại nghĩ linh tinh mất.
Trên thực tế, Tề Tiểu Tô biết được tâm tư của anh.
Cô thực sự không gấp gáp tìm hiểu sự thật năm đó lãm, trước kia cứ tưởng rằng mẹ mình có thể vẫn còn sống, tất nhiên sẽ khác, nhất định phải cứu được người ra.
Nhưng rõ ràng mẹ cô đã thực sự qua đời rồi, cô có gấp gáp nữa cũng đâu có tác dụng gì?
Bây giờ, đối với cô, người quan trọng nhất là anh và đứa trẻ trong bụng, điều này có hiểu rất rõ.
Cố sẽ không làm chuyện ngốc nghếch để anh đau lòng nữa.
Sau một lúc trầm mặc, cô bỗng nhớ tới hình ảnh mà hôm nay nhìn thấy, người đàn ông trên đó, thực sự có chút khó hiểu: “Vậy miếng ngọc lục bảo sao lại ở trong tay Đườởng lão?”
Không sai!
Người đàn ông xuất hiện trong ống kính chính là Đường lão,
Là ông nội của anh trai cô, Đổng Ý Thành!
Đây chính là điều cố không thể ngờ tới.
Nếu nói như vậy, miếng ngọc lục bảo luôn ở trong tay ông ta?
Rốt cuộc ông ta có biết được bí mật của miếng ngọc không?
Lẽ nào, bên phía Đường lão còn có bí mật gì sao?
Tuy rằng Đổng Ý Thành không hề nghĩ tới việc nhận người thân, nhưng quan hệ của họ đã quá rõ ràng, nếu như Đường lão có tâm tư gì khác, Đổng Ý Thành có lẽ sẽ không quá để phòng.
Lỡ như Đường lão làm hại anh thì sao?
Tế Tiểu Tô nghĩ tới đây mà thấy lo lắng trong lòng.
Vệ Thường Khuynh lại không lo lắng lắm: “Em nghĩ tới Chúc Niệm Tề đi, nếu như anh trai em xảy ra chuyện gì, làm sao còn lấy VỢ, sinh con gái, gả con gái cho con trai của Chúc Tường Đông, rồi cứ thế hệ này tới thế hệ khác, rồi có Chúc Niệm Tế?”
Nói vậy cũng đúng. Tế Tiểu Tô bỗng thấy yên tâm. Điều này cho thấy Đường lão chắc không hại anh cổ đầu nhỉ?
Nhưng miếng ngọc lục bảo tại sao lại ở trong tay ông ta?
“Được rồi, nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa. Em phải biết rằng, tín hiệu liên quan đến mẹ em mà tổ đặc biệt thu được đã là của vài năm trước rồi, qua vài năm, miếng ngọc lục bảo chưa chắc đã còn trong tay những người kia, có thể họ không nghiên cứu ra được bí mật của miếng ngọc nên bán nó đi, mà Đường lão chỉ mua lại nó thôi.”
“Là vậy sao?”
“Coi như một khả năng đi”
Vệ Thường Khuynh nói: “Bất kể thế nào, bây giờ em cũng không thể quay về được, ba tháng đầu thai chưa ổn định, đợi ba tháng sau rồi tính tiếp”
Tế Tiểu Tô nghe vậy mà vui mừng: “Ý của anh là, sau ba tháng em có thể quay về sao?”
Hiện tại cô nhớ anh trai và ông bà ngoại rồi.
Hơn nữa, ở đây cô vẫn chưa kịp kết bạn, có thể nói là không có một người bạn nào, cô cũng nhớ bạn bè mình.
“Bên tổ đặc biệt cũng đang nghiên cứu tính chất ổn định của lỗ sâu, em quên rồi sao? Nếu họ có tiến triển gì, việc xuyên qua thời không càng ổn định, càng không tốn sức, có thể sẽ được đó”
“Vậy em sẽ đợi thêm!”
Tế Tiểu Tô bỗng chốc thấy có thêm hi vọng.
Nhưng cô không biết lần này phải đợi hơn bốn tháng.
Trong bốn tháng này, Vệ Thường Khuynh vẫn luôn truy tìm tung tích của Mạt Na, cuối cùng cũng tra rõ ràng được, cô ta thực sự là ngài A! Hơn nữa còn cấu kết với các nhóm tinh tặc, hiện tại đang trốn trong nhóm tinh tặc hàng đầu.
Có lẽ vì biết gần đây không phải thời cơ tốt, nhóm tinh tặc hàng đầu luôn trốn trong vũ trụ, cũng không lộ diện, giữa vũ trụ mênh mang, muốn tìm chúng cũng không dễ dàng.
Tướng quân Mạt sau khi biết chuyện này đã phải chịu đả kích rất lớn.
Tuy rằng ông ta muốn tư lợi, muốn nắm quyền, còn đứng về phía căn cứ nghiên cứu y học, ủng hộ việc thành lập đội quân đặc chủng biến dị, nhưng ông ta thực sự một lòng vì Liên minh.
Sau khi biết con gái mình phản bội Liên minh, ông ta lập tức tuyên bố cắt đứt quan hệ cha con với Mạt Na, cũng bất đắc dĩ phải lui về tuyến hai.
Bây giờ Tướng quân Mali nắm quyền trong tay, đang quyết đoán luyện binh rèn tướng.
Vệ Thường Khuynh cũng được thăng chức lên trung tướng, bây giờ lại càng bận.
Nhưng bất kể bận rộn thế nào, anh cũng cố gắng dành thời gian về nhà ăn cơm tối và tản bộ cùng Tề Tiểu Tô.
Bụng của Tể Tiểu Tô đã to lên, nhưng ngoài bụng ra, thân hình cô vẫn thon thả như trước, nếu nhìn từ đằng sau sẽ không thể nhận ra cô là một bà bầu.
Điều này là nhờ cổ vẫn kiên trì luyện tập trong thời gian mang thai.
Chỉ có nghiên cứu của tổ đặc biệt không có tiến triển gì lắm, có đợi càng lâu lại càng kiên nhẫn, chỉ có thể tiếp tục đợi.
Hôm nay, cô vừa tập xong bài tập căng cơ, điện thoại đã reo lên.
Mở màn hình, cô nhìn thấy một khuôn mặt mà cô không ngờ tới.
“Chị Tề, là em nè!”
Người trên màn hình nức nở, hai mắt đã đỏ ửng, rút giấy ra lau nước mắt.