Thủ đô đó, cô bé thật sự rất tò mò về nó!
Cho dù thế nào đi chăng nữa, cô bé cũng phải nắm lấy cơ hội này để đi dạo một vòng ở thủ đô!
Tần Tốc nhìn cô bé và nói: “Hôm qua mợ Vệ có gọi điện thoại cho nhà em rồi, nhưng giờ em cũng đã tỉnh lại, cũng nên tự gọi điện về thông báo cho gia đình biết, nếu không bố mẹ em sẽ lo lắng lắm đấy”
“Mợ Vệ mà các anh nói chính là chị Tể à?” Minh Dao nháy mắt một cái. “Chị ấy gọi là được rồi, không cần em phải gọi đâu.”
Tần Tốc vẫn lấy điện thoại di động ra, đưa cho cô bé.
“Vẫn nên gọi một cuộc đi.”
“Em không gọi, không gọi đâu.” Có nói thế nào Minh Dao cũng không cầm điện thoại.
Cô bé sẽ không gọi về đâu, cô bé có thể đoán ra được, nếu giờ mà gọi điện về nhà, chắc chắn bố sẽ bắt cô bé không được rời khỏi bệnh viện nửa bước, ở trong này chờ ông ấy đến đón về!
Thế thì sao cô bé còn có thể ra ngoài đi dạo được nữa?
“Em không sợ bố mẹ sẽ lo lắng?” Hạ Kế Dao thấy cô bé không thích gọi điện thoại về nhà như thế cũng hơi nghi ngờ.
“Em không sợ! Dù sao cũng có chị Tề ở đây rồi, bố mẹ em biết chị Tế, bọn em là hàng xóm mà!”
Cô bé nhảy xuống giường và chạy tới ôm lấy khuỷu tay của Hạ Kế Dao: “Anh Hạ xinh trai ơi, mau mau mau, em sắp chết đói rồi, anh dẫn em ra ngoài ăn bánh ngọt nhé? Em có tiền, em mời anh!” Nói rồi, cô bé lôi kéo Hạ Kế Dao ra ngoài.
“Này này, anh không đi...”
Nhưng cô thiếu nữ này cực kì cố chấp với việc phải đi ra ngoài, hơn nữa cô bé còn là người do Tề Tiểu Tô mang tới nên Hạ Kế Dao không dám quá nặng tay, cũng không dám dùng vũ lực phản kháng và kết quả là anh ta bị cô bé kéo luôn ra ngoài.
Minh Dao còn ngoái đầu lại nói với Tần Tốc: “Anh Tân cũng cùng đi luôn đi!”
Tần Tốc sợ Hạ Kế Dao đi một mình với cô bé này ra ngoài sẽ xảy ra chuyện, đành bất đắc dĩ đi theo. Vừa đi anh ta vừa gọi điện báo cáo cho Tề Tiểu Tô biết.
Tế Tiểu Tô hơi nhíu mày, rồi lại giãn ra: “Vậy các anh cứ đưa con bé ra ngoài đi dạo một lúc đi, tiện thể mua luôn cho con bé một bộ quần áo mới, đừng để nó bị đói đấy. Còn nữa, nhớ chăm sóc tốt cho nó.”
Tuy cô đã từng nghe Minh Dao nói rằng, cả gia đình cô bé từ trước tới nay chưa hề đến khu bảy, nhưng cô cũng không cho rằng đây là quy định nghiêm túc, nên không cảm thấy Minh Dao muốn ra ngoài dạo chơi có gì không đúng.
Một cô thiếu nữ mười bốn, mười lăm tuổi, lần đầu tiên được đến thủ đô, chẳng lẽ còn trông mong cổ bé sẽ không có lòng tò mò gì với nơi đây sao?
Huống hồ còn có Tần Tốc và Hạ Kế Dao bảo vệ cho cô bé, sẽ không có chuyện gì xảy ra đầu.
“Em đang nói tới cái vị đồng đội heo kia à?” Vệ Thường Khuynh hỏi.
Vừa rồi Tề Tiểu Tổ đã kể cho anh nghe một số chuyện xảy ra gần đây, thấy cô nhận xong điện thoại, anh bèn hỏi như vậy. Bác sĩ đã tới, đang giúp anh làm kiểm tra.
Tể Tiểu Tô đứng ở bên cạnh, một bàn tay vẫn đang bị anh nắm lấy.
“Ừm, là một cô bé”
“Nói như vậy là, nếu không phải vì xảy ra chuyện này, thì em vẫn không muốn trở về?” Lúc Vệ Thường Khuynh tỉnh lại thấy cô bên cạnh, trong lòng anh như trút được gánh nặng.
Vì cuối cùng cô cũng trở về rồi.
Nhưng sau khi nghe cô kể những chuyện đã xảy ra, tâm trạng của anh lại thấy hơi phức tạp. Thì ra cô trở về không phải vì nhớ anh, mà là không thể không trở về?
Trong lòng hơi khó chịu, lực nắm của anh cũng mạnh hơn, anh siết tay cô đến mức có thấy đau.
Tề Tiểu Tô hơi chột dạ.
Lúc trước không nhìn thấy anh, cô không cảm thấy mình có gì sai, nhưng sau khi thấy anh rồi, cố lại không kiểm soát được cơn tội lỗi dâng trào trong lương tâm.
“Cũng không phải, nếu biết anh bị thương, chắc chắn em sẽ quay về gặp anh ngay...”
Vệ Thường Khuynh ngắt lời: “Vậy nếu anh không bị thương thì em cũng không định trở về: Thì ra, rời khỏi anh lâu như vậy cũng chẳng ảnh hưởng gì tới em cả.”
Nói đến đây, ánh nhìn của anh hơi lạnh đi.
Cô nàng không có lương tâm này.
Chuyện xa nhau đối với cô mà nói thật sự không ảnh hưởng gì đến cổ sao?
Cô không hề nhớ anh à?
Nhưng anh thì mỗi ngày đều nhớ cô, nhớ đến mức sắp phát điên. Các bác sĩ và y tá đang kiểm tra cho anh, nghe được cũng cảm thấy hơi xấu hổ.
Thiếu soái à, đây là chuyện riêng của hai người, có thể chờ chúng tôi đi ra ngoài rồi mới nói được không? Nghe được một chuyện khó xử như vậy, bọn họ cũng cảm thấy xấu hổ lắm.
Đây có phải là đang cưỡng ép bắt chó ăn mồi không?
Tế Tiểu Tô liếc trái liếc phải, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Thật ra cô rất muốn nói, có rất nhớ anh, ngày nào cũng nhớ, nhớ đến mức phải dùng công việc làm vườn, trồng hoa bận rộn để cố gắng quên đi nỗi nhớ anh. Nhưng ở đây còn đang có người ngoài đấy, cô sao có thể nói ra được?
“Thế nào, anh nói đúng rồi phải không?” Vệ Thường Khuynh lại không buông tha cho cô.
Đúng lúc này, điện thoại của Tề Tiểu Tồ reo lên.
Cô thở phào nhẹ nhõm như thể được cứu vậy, cô vội vàng nói: “Em nghe điện thoại đã!”
“Đứng đây nói luôn đi” Vệ Thường Khuynh không buông tay. Tế Tiểu Tô không biết làm thế nào đành phải nhận cuộc điện thoại.
“Cô Tế?” Đầu dây bên kia vang lên một giọng nam, mang theo một chút cáu kỉnh thiếu kiên nhẫn.
“Là tôi, anh là...”
Người kia cộc cằn ngắt lời cô: “Tôi là bố của Minh Dao! Con bé hiện giờ đang ở đâu? Không phải các người nói sẽ phải người đưa con bé về à?”
“Ông Minh”
“Tôi không phải họ Minh” Đối phương mất kiên nhẫn, nói: “Không cần nhiều lời, cô lập tức phái người đưa con bé về ngay đi, không cần đưa đến trấn Long Viện, đưa đến sân bay khu bảy là được! Tôi sẽ đi đón con bé! Ngay lập tức!”
Nói xong, người ở đầu dây bên kia cúp điện thoại.
Tế Tiểu Tô ngẩn người.
Minh Dao và Minh Dịch đều là những đứa trẻ lễ phép và nhiệt tình, cô cứ tưởng rằng chúng được bố mẹ giáo dục tốt, nào ngờ bố của chúng lại là một người như vậy.
Thực tế, cô nhận phần ân tình của Minh Dao là bởi vì hai người bọn cô không quen thuộc lắm, nhưng Minh Dao vẫn không màng nguy hiểm mà muốn đi cứu cô.
Còn nếu muốn tính toán ra thì nếu không phải Minh Dao thiếu thận trọng như thế, chưa chắc cô đã bị ba tên Fillet kia bắt được.
Vì vậy cô cũng không nợ gì cô bé ấy cả.
Mà giờ bố của Minh Dao nói chuyện bất lịch sự với cổ như thế, trong lòng cô cảm thấy hơi tức giận.
Thấy sắc mặt cô không tốt, Vệ Thường Khuynh dùng sức siết nhẹ tay cổ.
“Bố của đồng đội heo hả?”
“Vâng, ông ấy bảo em đưa Minh Dao trở về”
“Để anh phải người đưa cô bé ấy về là được rồi”
Lúc này bác sĩ đã kiểm tra xong, còn khen: “Khả năng tự phục hồi của Thiếu soái rất mạnh mẽ, sau khi tỉnh dậy sẽ càng nhanh và tốt hơn. Giờ đã có thể chuyển đến phòng bệnh bình thường được rồi, nhưng vẫn phải nằm viện dưỡng thương”
“Vậy mau chuyển phòng bệnh cho tôi đi” Vệ Thường Khuynh rất ghét ngủ trong phòng bệnh như thế này, có cảm giác mình bệnh sắp chết vậy.
“Vâng, chúng tôi lập tức đi làm ngay” Cô y tá lên tiếng. Dù có Tế Tiểu Tổ ở đây, nhưng cô ta vẫn không kìm được mà đỏ mặt liếc nhìn Vệ Thường Khuynh, sau đó lại đỏ mặt đi ra ngoài.
Có thể được nhìn thấy cơ thể của Vệ Thiếu soái, trái tim cô ta đang nhảy loạn rồi.
Thiếu soái quá đẹp trai!
Chẳng mấy chốc, Vệ Thường Khuynh được chuyển đến phòng bệnh bình thường.
Nói là phòng bệnh bình thường, nhưng trên thực tế môi trường của nó còn thoải mái hơn những phòng bệnh dành cho ca bệnh năng, màu sắc chủ đạo ở đây là màu lam nhạt và trắng, kích thước giường cũng lớn hơn, tất cả mọi thứ từ phòng tắm, nhà vệ sinh, bàn ăn, ghế sô pha, tivi, đều là tự động hóa.
Hơn nữa, nơi anh đang ở là khu phòng bệnh của sĩ quan cao cấp, nơi đây còn có cả phòng bếp, mỗi ngày đều có thực đơn và bữa ăn đặc biệt được tính toán dựa trên sự hồi phục thể chất của anh.
Sau khi vào trong phòng này, chuyện đầu tiên Vệ Thường Khuynh làm là kết nối với phòng ban của bệnh viện, tìm thẳng đến giám đốc phụ trách, cấu đầu tiên anh nói chính là: “Khu phòng bệnh số 1 dành cho sĩ quan cao cấp, phòng A3, Vệ Thường Khuynh, xin được áp dụng chế độ cho vợ chăm sóc
Phụt.
Tề Tiểu Tô ở bên cạnh nghe thấy mà phun cả nước trà ra. Anh có ý gì đây?