Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 1070: Liên minh - Chị em quen mặt




Quá nửa tháng, thứ thay đổi lớn nhất của căn biệt thự nhỏ này đương nhiên chính là sân rồi.

Trước kia lúc cô mới đến là buổi tối, không nhìn thấy rõ ràng sân như thế nào, đến ngày hôm sau thức dậy nhìn thấy, trái tim liền nguội lạnh.

Trong sân hẳn đã trồng hoa, hơn nữa còn có giàn nho, nhưng chắc đã để hoang mấy năm, toàn bộ hoa đều chết hết, giàn nho cũng chết rồi, cả một sân cành khô lá úa. Không chỉ có như vậy, còn mọc đầy cỏ, những cây cỏ kia đều cao đến đầu gối cô.

Cho nên cô trực tiếp mời người từ công ty cây cảnh đến, không chỉ đặt hoa cỏ, còn mời cả nhân viên cây cảnh đến, có điều bây giờ bọn họ có người máy làm cỏ vô cùng tiên tiến, cho nên tu sửa rất nhanh, hoa và tảng cỏ trồng lên cũng rất nhanh, dùng ít thuốc kích thích tăng trưởng, nửa tháng, sân đã giống một vườn hoa xinh đẹp rồi.

Lúc hàng xóm qua đây, Tề Tiểu Tô mới vừa ra ngoài chạy bộ một vòng trở lại không bao lâu, gội đầu tắm giặt, mặt vẫn hơi hồng sau khi vận động và tắm nước nóng.

Cô đang tưới hoa.

Ngoài cổng có tiếng người trong trẻo gọi: “Chào chị!”

Tề Tiểu Tô ngẩng đầu nhìn qua, thấy một cô gái khoảng mười bốn mười lăm tuổi và một đứa bé trai bảy tám tuổi, hai người đều đang vẫy tay với cô.

Sau đó còn quan sát sân, bộ dạng rất khen ngợi.

Cô đặt vòi phun xuống, đi qua đó.

Cách hàng rào, cô nhìn rõ hình dáng hai đứa bé này.

Hai đứa nhìn rất giống nhau, chắc là chị em. Hai người đều xinh xắn. Nhưng đứa bé trai kia, Tề Tiểu Tô cứ cảm thấy có chút quen mắt.

Có lẽ người xấu có trăm nghìn kiểu, người đẹp lại có mấy phần tương đồng.

“Hai em là?”

“Bọn em sống ở bên kia.” Cô gái chỉ căn biệt thự nhỏ cách đây hai ba nhà, nói: “Chính là cái nhà khá xa đó.”

“Ồ, cho nên coi như là hàng xóm nhỉ?”

“Đúng vậy, là hàng xóm!” Cô gái nhìn cô, cười xinh đẹp, ánh mắt trong veo: “Trước đó có người của công ty cây cảnh đến, bọn em mới biết ngôi nhà hoang nhiều năm như vậy cuối cùng cũng có người ở rồi. Nhưng bố bọn em không cho bọn em tùy tiện qua đây quấy rầy hàng xóm mới! Đúng rồi, em tên là Minh Dao, đây là em trai em, tên là Minh Dịch. Chị hàng xóm, chị xinh quá.”

Tề Tiểu Tô thầm nghĩ, hai đứa cũng rất đẹp.

“Chào hai em, chị họ Tề.”

“Vậy bọn em gọi chị là chị Tề nhé! Chị Tề, bọn em có thể vào trong không?” Minh Dao hỏi.

Đối với hai chị em xinh xắn này, Tề Tiểu Tô mặc dù không thể lập tức cảm thấy rất thích, nhưng ít nhất cũng không bài xích.

Cô mở cửa: “Vào đi.”

Minh Dao dắt Minh Dịch vào, khen ngợi: “Chị Tề, chỗ này thay đổi đẹp quá.”

“Đúng vậy, lúc còn bé em còn tưởng chỗ này là nhà ma nữa chứ!” Minh Dịch nói.

Nhà ma?

Lúc còn bé?

Nó bây giờ mới bảy tám tuổi, lúc còn bé là ba bốn tuổi à?

Tề Tiểu Tô thật sự không biết rõ về chủ nhân trước đây của ngôi nhà này, liền hỏi: “Chị cũng không biết chỗ này đã bỏ hoang bao nhiêu năm rồi.”

Minh Dao quay đầu lại nhìn cô, giơ tay nói: “Chị Tề, em biết! Từ lúc em biết đi thì ở đây đã không có ai ở rồi!”

Vậy chẳng phải là ít nhất đã bỏ hoang mười ba mười bốn năm rồi à?

Chẳng trách trước đó mọc đầy cỏ dại.

Cũng không biết chủ nhân trước đây đã xảy ra chuyện gì. Hay là nói đã đổi qua hai ba chủ nhân, sau đó bọn họ đều cảm thấy chỗ này quá xa, cho nên không có ai muốn đến đây.

Bất kể như thế nào, bây giờ chỗ này đã hời cho cô rồi.

Sau khi sửa sang, sống ở chỗ này rất tốt.

Cô mời bọn họ đến đình nghỉ mát mới làm xong ngồi, bê kem làm bằng nước ép trái cây tươi lên, mắt Minh Dịch sáng lên.

“Chị, có thể ăn không? Quay về liệu bố có đánh chúng ta không?”

“Ăn đi, em không nói chị cũng không nói, chắc chắn bố không biết.” Minh Dao nhìn trái cây mát lạnh đầy màu sắc đó, nước miếng cũng chảy ra.

Tề Tiểu Tô ngồi bên cạnh, nói: “Ăn đi, cái này không sao đâu, chị dùng trái cây tươi làm đấy, không thêm mấy thứ linh tinh đâu.”

“Woa, chị Tề, chị còn biết tự làm kem ạ?”

Bây giờ làm thứ này không phải rất dễ à? Cho vào máy xay là có thể làm được.

Xem ra, thị trấn Long Viên này vẫn lạc hậu hơn, hai đứa bé này có lẽ thấy ít đồ hơn trẻ con ở thủ đô Liên minh rồi.

Cô cười không lên tiếng.

Minh Dao vừa ăn kem vừa nói: “Chị Tề mới mua ngôi nhà này ạ? Không phải là chị sống một mình đấy chứ?”

“Đúng vậy.”

“Chị đến từ đâu thế?” Minh Dịch không khách khí hỏi.

Bọn chúng hình như rất hiếu kỳ với cô, có lẽ là vì núi trà này vốn dĩ không có cư dân, không dễ dàng gì mới có một hàng xóm mới, cảm thấy mới lạ.

Hơn nữa, còn là ngôi nhà hoang này nữa.

“Chị đến từ… khu năm.” Tề Tiểu Tô dừng một chút, bốn chữ thủ đô Liên minh đến bên miệng lại đổi lại.

Chưa chắc cô sẽ ở đây lâu, đợi tâm tình cô bình phục rồi, nghĩ ra sau này phải làm thế nào, có lẽ sẽ rời đi cũng không biết chừng.

“Khu năm, nơi đó chắc sầm uất lắm nhỉ.” Minh Dao nói có chút buồn bã: “Bố mẹ em chưa từng dẫn bọn em đến thành phố trong khoảng năm khu.”

Tề Tiểu Tô nghe có chút kinh ngạc. Nhưng mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, ai cũng có thói quen và cách nghĩ của riêng mình, cô không hứng thú hỏi nhiều.

“Chị Tề, chị đến đây nghỉ dưỡng hay là ở lâu dài thế?” Minh Dao lại hỏi.

“Vẫn chưa biết nữa, tạm thời cứ ở một thời gian ngắn trước đã.”

“Vậy bình thường bọn em có thể đến tìm chị chơi không?”

“Nếu như chị rảnh rỗi thì được.”

Nhưng cô không có ý định đi thăm bố mẹ Minh Dao và Minh Dịch.

Thỉnh thoảng có một đôi chị em qua đây trò chuyện với cô là được rồi, cô cũng không phải là định đến đây để kết bạn.

Lúc này, Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Tô tổng, lại chặn được có người tìm tin tức của cô rồi.”

Nửa tháng nay, người tìm cô dường như chưa từng từ bỏ, ban đầu Tề Tiểu Tô tưởng là bên chỗ Vệ Thường Khuynh và Thủ trưởng, nhưng sau ba ngày giám định hệ thống Tiểu Nhất lại phát hiện căn bản không phải.

“Là họ Mã kia, hay là người bên phía Lolita? Hoặc là chỗ lão Mạt?”

Mặt Tề Tiểu Tô lạnh đi, Mã Kỳ - kẻ tự xưng là nhà sinh vật học đã từng đến E8706 chặn cô đó, thật ra chính là thuộc hạ của tiến sĩ Lam, mà bây giờ cũng phân tích ra Lolita và Lục Quang chắc cũng là người bên chỗ tiến sĩ Lam, nhưng bọn họ hình như đã từng chia ra tìm cô.

Còn có một thế lực nữa cũng luôn tìm cô, loại bỏ bên chỗ Vệ Thường Khuynh và Thủ trưởng ra, còn lại chắc là lão Mạt rồi.

“Chắc là bên chỗ lão Mạt. Xem ra bọn họ đều chưa từ bỏ hy vọng với cô.” Hệ thống Tiểu Nhất nói.

Nghe thấy những chuyện này, Tề Tiểu Tô không còn tâm tư ứng phó với Minh Dao và Minh Dịch nữa.

Minh Dao ngược lại rất biết nhìn sắc mặt người, lập tức chào tạm biệt.

“Chị Tề, em và Minh Dịch còn phải lên thị trấn, bọn em đi trước nhé. Sau khi về bọn em sẽ nói với bố mẹ, tìm lúc nào mời chị đến nhà bọn em ăn cơm!”

Minh Dịch gật đầu theo.

“Cảm ơn em, ăn cơm thì không cần đâu.”

Nhưng Minh Dao không để ý đến lời từ chối của cô, nó kéo Minh Dịch ra ngoài, còn quay đầu lại vẫy tay nói tạm biệt cô.

Lúc này, Hệ thống Tiểu Nhất đột nhiên lại nói: “Nhận được tin tức của Tần Tốc, truyền qua đây không?”