Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 1023: Liên minh - Gả cho anh




Quãng đường vài chục mét chỉ chớp mắt đã đi qua.

Xuống xe, dưới chân là một tấm thảm đỏ dày cộp.

Vệ Thường Khuynh hơi cong cánh tay lên, Tề Tiểu Tô khoác tay anh, đi về phía bàn làm việc được bố trí đơn giản nhưng rất lãng mạn.

Thủ trưởng ban chấp hành đang đứng đối diện họ.

“Hai vị đúng là tuấn nam mỹ nữ, trời sinh một đôi, không biết nếu chụp ảnh xong chúng tôi có thể treo lên tường để tuyên truyền không?” Một nhân viên nữ mặc chiếc váy liền màu tím nhìn họ mà hai mắt như lấp lánh ánh sao.

Đúng là hiếm thấy đôi vợ chồng nào đẹp cả đôi như thế!

Cô cứ cảm thấy người đàn ông này trông hơi quen.

Lúc này tâm trạng Vệ Thường Khuynh rất tốt, cho nên nghe cô ấy nói xong chỉ điềm đạm đáp lại rằng: “Thật ngại quá, không thể được.”

Ảnh kết hôn của họ làm sao có thể treo ra ngoài chứ?

Nó là thứ mà họ muốn cất giấu thật kĩ.

Người phụ nữ kia cảm thấy hơi tiếc.

Nhìn anh thêm một lần nữa, cô ấy đột nhiên nhận ra: “Ấy, anh, anh không phải là Vệ...”

Thiếu soái Vệ Thường Khuynh!

Nhưng cô lập tức nuốt ngược tên anh vào trong.

Anh vẫn là tên phản quốc của Liên minh mà nhỉ?

Nhìn biểu cảm của cô, Thủ trưởng ban chấp hành hiểu ra ý của cô ngay lập tức, Tề Tiểu Tô nhìn vẻ mặt kinh hãi trên gương mặt cô ấy, trong lòng bỗng thấy không thoải mái.

Dựa vào cái gì, người đàn ông của cô vì Liên minh mà vào sinh ra tử, cuối cùng lại khiến người ta phải e ngại?

Cô lập tức đáp lời: “Anh ấy là Vệ Thường Khuynh, trước kia bị oan, hai ngày tới là có thể mở tòa phúc thẩm. Nếu không tin, cô cứ hỏi lại Thủ trưởng ban chấp hành.”

Nhân viên này bấy giờ mới phát hiện ra người đứng bên cạnh mình là Thủ trưởng ban chấp hành, lập tức lắp ba lắp bắp: “Thủ, Thủ trưởng ban chấp hành...”

Thủ trưởng ban chấp hành gật đầu: “Cô ấy nói không sai đâu, cho nên, mọi người vẫn có thể gọi cậu ấy là Vệ Thiếu soái giống như trước kia.”

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, gần như tất cả nhân viên của sở đăng kí kết hôn đều tập trung cả ở đó.

Trời đất ơi, Thủ trưởng ban chấp hành, Vệ Thiếu soái!

Hơn nữa, Vệ Thiếu soái còn sắp kết hôn!

Cô gái xinh đẹp này là ai thế?

Thân phận của Tề Tiểu Tô nhất thời khiến họ rất tò mò.

Thủ trưởng ban chấp hành thấy lượng người kéo tới càng lúc càng nhiều, lập tức bảo trợ lí Triệu gọi nhân viên bảo an tới, khuyên bảo mọi người rời đi.

Trước nhất phải đảm bảo công việc đăng kí của hai người này được tiến hành thuận lợi đã.

Đám người kia dù không thể vào bên trong, nhưng lại vây kín bên ngoài, tất cả các cửa sổ đều có người thò đầu vào xem, tiếng bàn luận rất sôi nổi.

“Thủ trưởng ban chấp hành vừa cưỡi xích mã vào đây đấy, lẽ nào đây là con gái của ông ấy sao?”

“Cậu điên à, Thủ trưởng ban chấp hành trước giờ không kết hôn, con gái ở đâu ra?”

“Vậy chắc chắn là con cháu có quan hệ rất thân thiết với ông ấy rồi!”

“Nói vậy còn nghe được.”

“Cô gái này trông đẹp quá, này, mấy người nói xem, cô ấy và cô Mạt Na ai đẹp hơn nhỉ?”

“Không so được, có điều, cô gái này trông trẻ hơn! Tôi rất thích kiểu như cô ấy, trông rất thoải mái! Các cậu nói xem, lúc trước không phải bảo cô Mạt Na sắp gả vào Vệ gia sao? Sao bây giờ Vệ Thiếu soái lại đi đăng kí kết hôn cùng cô gái này vậy?”

“Ai mà biết được! Cháu gái về đằng ngoại của nhà chị dâu cậu khoe rằng bạn cùng lớp với nó làm việc ở Cục an toàn mà? Mau gọi điện nghe ngóng đi.”

“Được rồi, hai người bớt tám chuyện đi, nhìn nụ cười của Vệ Thiếu soái đi, nhìn ánh mắt Thiếu soái nhìn cô gái ấy kìa.” Một nhân viên nữ ôm tim, khuôn mặt mơ màng: “Ánh mắt ấy làm tôi muốn tan chảy luôn đấy! Trước kia chưa từng thấy Vệ Thiếu soái có ánh mắt ấy bao giờ cả!”

“Chuẩn luôn, chuẩn luôn, quá lãng mạn!”

Người bên ngoài nói những gì, Vệ Thường Khuynh và Tề Tiểu Tô không buồn nghe.

Họ chụp ảnh xong, nhanh chóng chọn ảnh, sau đó kí tên lên giấy đăng kí kết hôn.

Cầm chiếc bút chuyên dụng kết nối với máy tính, viết xong ba chữ Tề Vân Diên, Tề Tiểu Tô lập tức nhìn về phía Vệ Thường Khuynh.

Anh cũng vừa viết xong ba chữ Vệ Thường Khuynh, ngẩng đầu nhìn cô.

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt hai người giao nhau, không thể rời đi được.

“Khụ khụ.”

Thủ trưởng ban chấp hành nhìn họ, không thể không chen ngang.

Kí tên xong không chịu bỏ tay ra, nhân viên làm sao mà đóng dấu cho họ được?

Tề Tiểu Tô đỏ mặt.

Dù đã yêu đương với Vệ Thường Khuynh lâu như vậy, cô vẫn thấy hơi ngượng ngùng.

“Sau khi đóng dấu, hai người còn cần dùng dấu vân tay ghép thành hình trái tim, nhập dữ liệu vào máy tính, cũng coi như một loại bằng chứng.”

Tề Tiểu Tô khựng lại, cô không ngờ còn có cả thủ tục này.

Nhưng, cô vẫn bằng lòng.

Giấy chứng nhận nhanh chóng hoàn thành, họ ấn ngón tay cái của mình lên hộp mực in, ấn lên giấy chứng nhận, ghép thành một hình trái tim bằng dấu vân tay đỏ rực.

Trên giấy chứng nhận kết hôn của họ, bức ảnh chụp rất đẹp, anh cười rất ấm áp, cô cười đến mức khóe mắt cong cong, hơi nghiêng về phía đối phương, nhìn qua đã biết ngay đó là sự vui vẻ từ tận đáy lòng.

“Như vậy là xong rồi sao?”

Tề Tiểu Tô cầm giấy chứng nhận trên tay, nhìn tới nhìn lui.

Vệ Thường Khuynh không ngờ rằng mình cũng có ngày ngơ ngẩn như hôm nay, anh cũng cầm giấy chứng nhận kết hôn lên, nhìn ngắm thế nào cũng thấy không đủ.

Nhất là khi nhìn thấy ba chữ Tề Vân Diên biết trên ô vợ/chồng, anh cảm thấy tờ giấy chứng nhận kết hôn này trông khá vừa mắt.

“Ừm, làm xong rồi.”

Bắt đầu từ giờ phút này trở đi, cô chính là vợ của Vệ Thường Khuynh anh rồi.

Tuy rằng không dùng tên Tề Tiểu Tô, nhưng ở Liên minh cô dùng cái tên Tề Vân Diên, cũng có tư liệu hộ khẩu, cho nên cũng vẫn là cô thôi.

Đến lúc đó quay về thế kỉ 21, họ lại đi đăng kí thêm lần nữa, lại nhận được giấy chứng nhận kết hôn của thế kỉ 21.

Nhìn xem, trên đời này làm gì còn ai có tận hai tờ giấy chứng nhận kết hôn như họ chứ.

Đây cũng là một kiểu đặc biệt đó, không phải sao?

“Hai người có muốn đặt tiệc rượu chúc mừng không?” Thủ trưởng ban chấp hành hỏi.

Tuy rất tiếc vì Vệ Thường Khuynh không thể trở thành con rể mình, nhưng nhìn họ hạnh phúc như vậy, Thủ trưởng ban chấp hành cũng thấy vui vẻ từ tận đáy lòng.

Nhưng cứ nghĩ tới tiệc trà vào cuối tuần mà Phương Viện Viện nói, ông bỗng thấy bất an.

Sau khi quay về phải báo với Phương Viện Viện một tiếng, Vệ Thường Khuynh đã kết hôn cùng Tề Vân Diên rồi.

“Ừm, chúng tôi định đặt hai bàn tiệc là được rồi.” Vệ Thường Khuynh trả lời.

Tề Tiểu Tô khoác tay anh, nói với Thủ trưởng ban chấp hành: “Đợi chuyện của A Khuynh xong xuôi, chúng tôi lại mời Thủ trưởng tới tham dự.”

“Được, tôi nhất định sẽ tới.”

Thủ trưởng ban chấp hành gật đầu, đột nhiên nhớ tới món quà mà trước đây ông định tặng cho con gái, tiếc là đã làm mất rồi, nếu không ông muốn tặng nó cho Tề Vân Diên.

Không biết vì sao, so với Phương Viện Viên, ông càng mong muốn được tặng nó cho Tề Vân Diên hơn.

Nghĩ đến đây, ông lại nảy sinh ý định đi tìm món đồ đó. Vốn dĩ ông đã bỏ cuộc rồi.

Ông nhìn đồng hồ trên tay: “Bây giờ tôi phải về phòng làm việc rồi, hai người cứ thoải mái đi nhé.”

“Cảm ơn Thủ trưởng.”

Thủ trưởng ban chấp hành phất phất tay, bước ra ngoài.

Chính thức trở thành vợ của Vệ Thường Khuynh, Tề Tiểu Tô cảm thấy phương diện tình cảm đã có sự đổi khác.

Sau khi rời khỏi sở đăng kí, hai người dạo bước chầm chậm trên đường, nhất thời không biết nên làm gì, dường như nắm tay nhau đi trên đường như thế này cũng rất hạnh phúc.

Thủ trưởng ban chấp hành trở lại văn phòng, thúc giục tòa án quân sự đẩy nhanh tiến độ mở tòa phúc thẩm.

Lại thêm một ngày nữa, tất cả tư liệu đã đầy đủ, vụ án liên quan đến việc Vệ Thường Khuynh có phản bội Liên minh hay không, cuối cùng cũng bước vào giai đoạn phúc thẩm.