Dương Hoắc Nam mệt mỏi bước vào phòng ngủ của mình.
Hừ... bảo bảo hận anh như vậy thì sao anh gần gũi được với Huyết Lãnh Tuyết bây giờ.
Cạch... cửa phòng tắm mở ra...
Hai cặp mắt nhìn nhau...
- ...-Huyết Lãnh Tuyết đen mặt lại.
- ...- Dương Hoắc Nam hết hồn.
- Anh... mau cút ra ngoài ngay lập tức cho tôi. Đừng để tôi hét lên.
Huyết Lãnh Tuyết ra lệnh.
- Nói nè vợ yêu... phòng này cách âm khá tốt. Cho dù em hét lên cũng không ai đến được đâu.
Dương Hoắc Nam nhìn Huyết Lãnh Tuyết trên người chỉ quấn lấy một chiếc khăn tắm.
Chết tiệt... Sao chiếc khăn này dài quá vậy che hết những thứ cần che rồi.
Chắc lần sau phải để mấy chiếc khăn ngắn hơn mới được.
Nếu Huyết Lãnh Tuyết mà biết được Dương Hoắc Nam có ý nghĩ xấu xa như vậy thì đã tẩm thuốc độc vào nguồn nước hoặc không khí trong phòng rồi.
- Ồ... vậy à... tôi sang phòng bảo bảo ngủ đây.
Huyết Lãnh Tuyết rời đi nhưng cửa lại không mở được.
- Anh quên không nói với em... từ lúc em đi hơn 7 năm thì anh đã thay cánh cửa khác bằng cánh cửa mở vân tay.
Dương Hoắc Nam cười bước đến gần Huyết Lãnh Tuyết.
7 năm??? Ngày trước cô có ở đây hả?
Huyết Lãnh Tuyết hơi ngơ ngác.
- Mở cửa ra...
Cô chưa kịp nói xin thì có một đôi tay ôm chặt lấy cô vào lòng.
- Tiểu Tuyết... Anh nhớ em...7 năm nay, lúc nào anh cũng nhớ em.
Dương Hoắc Nam giọng nói thê lương.
- Xin lỗi... Anh nhận nhầm người rồi. Tôi không phải cái cô Dương Tuyết kia. Mong anh bỏ tay ra.
Huyết Lãnh Tuyết giãy giụa muốn thoát ra khỏi đôi tay của anh.
- Em chính là em... Anh không bao giờ lầm được...
- Nhưng trước khi gặp anh tôi còn không biết anh là ai mà???
Dương Hoắc Nam đã hoàn toàn quên mất một điều. Huyết Lãnh Tuyết đã bị mất trí nhớ sau khi sinh Huyết bảo bảo.
Năm đó khi được anh em sinh đôi nhà họ Huyết cứu được, Huyết Lãnh Tuyết đã sống trong một cuộc sống thực vật. Trong cuộc sống thực vật đó cô đã mang thai con của anh.
Nếu lúc đấy Huyết Lãnh Tuyết không sống trong một cuộc sống thực vật thì có lẽ sẽ không có Huyết bảo bảo. Có lẽ cô sẽ đi phá thai hoặc uống thuốc tránh thai rồi.
- Hự...
Dương Hoắc Nam mải suy nghĩ nên đã bị Huyết Lãnh Tuyết đá một nhát vào trúng... chỗ hiểm.
- Dương Hoắc Nam... tôi chỉ liên hôn có một năm... tốt nhất anh đừng trọc tức tôi. Nếu không thì hậu quả sẽ khó lường trước được đấy. Mở cửa ra. NHANH LÊN.
Huyết Lãnh Tuyết trừng mắt nhìn Dương Hoắc Nam.
- ...- Dương Hoắc Nam tuân lệnh.
- Đúng là cái đồ đầu heo.
Cô tức giận mắng.
- Vậy em có thấy con heo nào đẹp trai như anh không?
- ...- cô cạn sa mạc lời.