- Cái con bé này, về đây cũng không thèm báo với mẹ một tiếng.
Vân Tư trách móc nhìn Huyết Lãnh Tuyết.
- Bà ngoại à, mami về đây là tốt rồi, bà trách móc làm gì?
Huyết bảo bảo lên tiếng đầy than thở.
Vân Tư quay qua lườm cháu của mình.
Thằng cháu này đúng là...
- Thôi mà mẹ... mẹ không chào đón khi con về Anh quốc sao?
Huyết Lãnh Tuyết giả bộ ủy khuất nhìn Vân Tư.
- Làm gì có... nhưng con phải thông báo với cha mẹ một tiếng chứ? Làm cho mẹ không kịp ra đón con. Bây giờ thời tiết trở lạnh, con phải nhớ giữ gìn sức khỏe chứ.
Vân Tư nói lên nói xuống khiến mọi người trong nhà ghen tị với Huyết Lãnh Tuyết.
- Mẹ à, sao lúc trước con không thấy mẹ quan tâm con giống chị nhỉ?
Huyết Hoàng Vân giận dỗi.
- Ăn nói kiểuu gì vậy? Đều là do ta sinh ra cả... ta đều yêu thương các con như nhau cả.
Vân Tư nở nụ cười hạnh phúc.
- Vâng... chúng con đều yêu mẹ nhất.
Huyết Hoàng Vân cùng với Huyết Lãnh Tuyết đồng thanh.
- ---------------------------
Dương Hoắc Nam đứng trước gương thay đi thay lại mấy bộ đồ.
- Mình phải làm sao để kiếm một bộ đồ vừa mắt với Dương Tuyết mới được.
Dương Hoắc Nam thay cả trăm bộ đồ mới tìm được một bộ đồ tùy ý.
Bắt xe đến nhà hàng đã đặt hẹn trước.
- Chắc giờ này cô ấy chưa tới đâu. Mình đợi một chút cũng được.
1 tiếng sau...
- Chắc cô ấy bạn chuyện gì rồi...
Dương Hoắc Nam tự nhủ.
2 tiếng sau...
- Chẳngg lẽ cô ấy gặp vấn đề gì?
Lúc này Dương Hoắc Nam hơi lo lắng.
3 tiếng sau...
Không chịu nổi nữa, Dương Hoắc Nam liền gọi điện cho Huyết Lãnh Tuyết.
- Alo... sao em vẫn chưa tới vậy?
Dương Hoắc Nam giọng gấp gáp.
- Hể? Sao anh nói là hủy cuộc hẹn này rồi mà.
Huyết Lãnh Tuyết bây giờ mới biết là mình bị con trai yêu quý lừa.
- Tôi có nói gì đâu? Mà bây giờ em đangg ở đâu?
- Anh quốc...
Huyết Lãnh Tuyết vô tư trả lời.
Dương Hoắc Nam tức đến mức gần như là ngất