- Bảo bảo... mami có cảm giác về nước thật nhàm chán. Toàn gặp mấy kẻ điên.
Huyết Lãnh Tuyết cùng với Huyết bảo bảo đi ra hầm xe.
- Mami nói rất đúng... toàn gặp những kẻ đầu óc K-H-Ô-N-G C-Ó N-Ã-O.
Huyết bảo bảo nhấn mạnh.
- Chuẩn luôn á... hay là ngày mai mami đặt vé bay về Anh quốc.
- Nhưng công việc của mami ở đây thì sao?
Huyết bảo bảo nhăn mặt.
- Thì cứ để cậu của con qua đây quản lí tạm thời đi.
Huyết Lãnh Tuyết bình thản trả lời.
- Được... mai chúng ta sẽ về Anh quốc.
- -----------------------------
- Mọi người có thấy điều gì kì lạ từ Dương tổng không?
- Có... hôm nay Dương tổng thật đẹp trai.
- Không... tôi thấy hôm nay Dương tổng đang cười... vậy có phải là chúng ta sẽ không bị tăng ca nữa không?
Mọi lời bàn tán trong công ty nhắm vào Dương Hoắc Nam.
- Mọi người hôm nay có vẻ rảnh nhỉ... hay là tôi giao dự án vừa rồi quá ít.
Nhiếp Thiến Duật mỉm cười nhìn một đám bà tám trong công ty.
- A... xin lỗi Nhiếp tổng... chúng tôi sẽ đi làm việc ngay.
Đám nhân viến rối rít chạy về chỗ làm việc.
Hừ, đúng thật là một đám nhiều chuyện mà.
Nhiếp Thiên Duật bước vào phòng làm việc của Dương Hoắc Nam.
Tiện tay cầm cuốn sổ ném thẳng vào mặt Dương Hoắc Nam.
- Cái tên khốn nạn nhà cậu... cứ ở đó nhởn nhơ mà cười đi... một đống công việc lại đổ sập đầu tớ.
Nhiếp Thiên Duật tức giận nhìn Dương Hoắc Nam né cuốn sổ của mình.
- Thiên Duật... có phải là cậu muốn ra nước ngoài nữa không?
Dương Hoắc Nam cười nhạt.
Nhiếp Thiên Duật nổi ba đường hắc tuyến.
- Hoắc Nam đại nhân... đừng mà... mình muốn nghỉ ngơi...
Nhiếp Thiên Duật ôm lấy chân Dương Hoắc Nam làm nũng.
- Biến... hôm nay tôi sẽ không tính sổ với cậu.
- OK... Vậy tớ đi đây... nhớ tăng lương đó nha... bản hợp đồng đã được kí rồi... Tớ xin nghỉ ngơi nửa tháng.
Nhiếp Thiên Duật bỏ đi.
Dương Hoắc Nam ngồi đó nhìn tấm ảnh của anh với Huyết Lãnh Tuyết của 7 năm trước.
Tấm ảnh chụp lúc anh và Dương Tuyết đi xem phim.
- Vậy là chủ nhật ngày mai được gặp em rồi... tiểu Tuyết.
Dương Hoắc Nam cất tấm ảnh đi.
- -----------------------------
HY: Vậy thì ngày mai anh xác định bị leo cây rồi