- Tỉnh... tỉnh rồi... thiếu gia của các người tỉnh rồi.
Dương Tuyết gần như hét lên vì hoa mắt.
Người đàn ông trước mặt cô nhìn cô với ánh mắt long lanh như nhìn thấy đồ ăn ngon.
Người đàn ông mặc áo đen The matrix run rẩy vì quá vui mừng.
- Tam thiếu gia... ngài tỉnh rồi... tỉnh rồi.
Nhưng đổi lại là ánh mắt nhìn khinh bỉ của người đàn ông nằm trên giường.
- Ông là ai? Tôi là ai?
Một câu nói của Dương Hoắc Nam làm cho người đàn ông The matrix đứng hình.
- Tam thiếu gia... ngài không nhớ tôi sao?
- ...- gương mặt ngây thơ trong sáng.
- Phiền anh bỏ tay ra. Anh làm tôi đau đó.
Dương Tuyết cau có mặt lên tiếng.
- Vợ ơi... có người bắt nạt chồng kìa.
1s,2s,3s...
Dương Tuyết quay qua quay lại phòng bệnh để kiếm người vợ của anh. Kiếm không thấy liền hỏi người đàn ông kiên vệ sĩ của Dương Hoắc Nam:
- Vợ của anh ta đâu?
Ách? Sao lại lườm cô.
- Tam thiếu gia không có vợ.
- ...-
Vậy là cái tên Dương Hoắc Nam này gọi cô à?
- Nè...
- Sao vậy vợ?
- Tôi không phải là vợ anh.
- Không! Em chính là vợ anh...
Đờ cờ mờ... tên này bị mất trí nhớ à...
Dương Tuyết quay qua nói với Hoắc Nam:
- Anh tên là gì?
- Vợ... anh tên là gì vậy?
Ánh mắt của Dương Hoắc Nam chứa niềm sợ hãi như không có ai bảo vệ.
- ...-
Tên này bị mất trí nhớ thật à.
Dương Tuyết dùng lực cố rút cánh tay của mình ra.
- Huhu... sao vợ lại bỏ anh chứ...
Gương mặt cún con làm siêu lòng người ta này có độc. Mình không được trúng độc.
- Tôi không phải là vợ anh.
Cô gắt lên...
- Khụ...
Người đàn ông khuôn mặt dữ tợn lên tiếng...
- Ăn nói cho cẩn thận...