Từ khi Trần Nhã Di ra đời, Kỳ Vân cảm nhận sâu sắc nổi đau bị hắc hủi. Không chỉ Trần Kha Nghị cưng con gái tận trời mà anh Gia Kiệt luôn bênh vực cô cũng chuyển sang một mực yêu thương con gái nuôi của anh ấy. Nổi đau này ai thấu!
Nói về Gia Kiệt, hôm cô tốt nghiệp anh bận đi công tác không tới cô đã buồn lắm rồi. Hôn lễ chỉ đến một lúc liền rời đi. Anh nói ban đầu về nước, mục đích mở rộng chi nhánh, ổn định tổ chức. Sau bao ngày vất vả cuối cùng cũng thành công, vẫn phải trở về công ty mẹ điều hành. Hơn nữa nhìn cô đã có "bến đổ" như ý, vui vẻ hạnh phúc anh cũng không có gì nuối tiếc mà ra đi. Từ đó họ chỉ nói chuyện qua điện thoại lâu lắm rồi không thấy mặt.
Vậy mà sau khi Di Di ra đời được mấy ngày anh liền từ nước ngoài về thăm cô, còn nhận luôn Trần Nhã Di làm con gái nuôi. Di Di lớn hơn một chút, hiểu chuyện rất thích người ba nuôi này, tối nào cũng gọi điện cho Gia Kiệt, bận đến mấy anh cũng nghe. Có lần Nhã Di nói: "Nhớ ba nuôi!" Ngày hôm sao anh liền ôm một hộp quà đứng trước mặt con bé để Trần Kha Nghị đứng một bên dựa lưng vào tường đen mặt nhìn theo: "Cậu không cướp được vợ tôi đừng nghĩ đến việc cướp con gái của tôi!"
Gia Kiệt nghe những lời này đã nhàm, trực tiếp làm lơ ôm Nhã Di vào lòng. Nhã Di hôn lên má Gia Kiệt nói: "Sau này lớn lên Di Di sẽ làm cô dâu nhỏ của ba nuôi."
Bộ dạng Trần Kha Nghị xanh lét, chỉ hận không thể lấy chổi đuổi tên này ra khỏi nhà.
Thực ra, chỉ cần có Di Di yêu thương người mẹ này là đủ. Bây giờ con bé lại sang nhà Hạ Nhiên chơi với Cố Thừa Hạo, lúc về nhìn thấy mẹ, cô bé ôm một cái hộp trong lòng phấn khởi chạy đến: "Mẹ ơi, con lại đem đồ ăn về cho mẹ đây!"
Nếu cô ăn ở Mỹ Vị được giảm giá 30% thì Nhã Di được ăn ké hoàn toàn miễn phí. Chỉ cần sang chơi nhà Hạ Nhiên là một bàn thức ăn ngon chờ sẵn. Biết mẹ rất thích ăn nên lần nào cũng đem theo cái hộp gắp một ít thức ăn đem về.
Chuyện ăn chực cũng có gien di truyền, mà chuyện này làm riết thành quen, hai mẹ con Kỳ Vân vẫn chai mặt mà thường xuyên sang nhà hàng xóm ăn ké.
...
Một ngày nọ, Kỳ Vân nhàm chán nhìn con gái đang chơi đùa ngoài sân, Trần Kha Nghị lại vào phòng làm việc. Cô không biết làm gì liền nổi hứng "cày" lại bộ truyện Thư Kỳ. Đọc bao nhiêu lần vẫn là hấp dẫn như vậy. Đến đoạn Bạch Tư Văn cầu hôn, Kỳ Vân lại nhớ đến cảnh tượng dưới sân trường nắng ấm, bóng bay ngập trời, Trần Kha Nghị một thân đẹp trai rạng ngời quỳ xuống cầu hôn cô. Nhớ tới trong lòng lại ngọt ngào, khóe môi không tự chủ cong lên nở nụ cười rạng rỡ.
Kỳ Vân hào hứng để lại một bình luận dưới truyện.
Vân Vân bé bỏng: "Không ngờ chồng tôi lại dựa vào câu chuyện này mà cầu hôn tôi giống Bạch Tư Văn, anh ấy là giáo sư lại ở giữa sân trường mà quỳ xuống đợi tôi đồng ý. Rất hạnh phúc! (heart)"
Tác giả "ngàn năm" chỉ biết viết truyện không bao giờ bình luận hôm nay lập tức trả lời lại: "Vốn cảnh cầu hôn kia tôi vẫn luôn chờ đợi có một người cầu hôn tôi như thế, không nghĩ đến lại có người cướp mất ý tưởng này. Hiện tại tôi vô cùng đau khổ, ý định viết bộ truyện mới cũng không còn. Bye bye đừng tìm tôi nữa!"
Một rừng "auto phẫn nộ" xuất hiện trên màn hình điện thoại của Kỳ Vân, toàn là những "thần dân" trung thành của Má Hi đang mong ngóng truyện để lại.
Bên dưới còn có bình luận:
- "Trả lại Má Hi cho chúng tôi!"
- "Tác giả ơi hãy hóa đau thương thành sức mạnh mau ra bộ truyện mới."
- "Bắt đền Vân Vân bé bỏng."
- "Vân Vân bé bỏng mau làm Má Hi nguôi giận."
...
Một hồi tranh đấu nảy lửa bắt đầu!
Cuối cùng Má Hi lại để lại bình luận: "Tự dưng có ý tưởng mới, hãy chờ tôi!"
Thần Dân: "Ngày đêm ngóng trông!"
Sau đó trong khung chat của Kỳ Vân xuất hiện một tin nhắn mới.
Má Hi: "Xin chào!"
Kỳ Vân để lại icon vẫy tay. Tác giả bộ truyện này lại nhắn tin cho cô, làm cô vừa vui vẻ lại vừa lo sợ.
Má Hi: "Đột nhiên nghĩ đến lấy ý tưởng câu chuyện của cô mà viết bộ truyện ngôn tình. Muốn hỏi ý kiến cô có đồng ý không?"
Chuyện này quá bất ngờ. Nói như vậy cô và Kha Nghị sẽ thành nhân vật chính? Có chút không tin được! Cô lập tức soạn một tin nhắn.
Vân Vân bé bỏng: "Tôi phải kham khảo ý kiến chồng!"
Má Hi: "(Mong đợi) Vậy cô mau đi đi!"
Kỳ Vân chạy vào phòng làm việc vẻ mặt phấn khích gọi: "Chồng ơi!"
Trần Kha Nghị kéo Kỳ Vân lại gần để cô ngồi trên đùi anh, dừng công việc đang làm lại, ôm cô: "Chồng nghe!"
"Anh còn nhớ truyện Bạch Tư Văn và Thư Kỳ anh đã đọc không?"
Làm sao anh quên được, bởi nhờ đó anh có màn cầu hôn động lòng người. Mà tác giả đó cách hành văn cũng rất tốt, câu chuyện mạch lạc, cảm xúc.
Trần Kha Nghị gật đầu một cái. Kỳ Vân tiếp tục: "Chính là tác giả truyện đó muốn hỏi em có thể lấy chuyện giữa chúng ta để viết thành truyện ngôn tình được không?"
Trần Kha Nghị im lặng suy nghĩ. Kỳ Vân sốt ruột, trong lòng kêu gào "Đồng ý đi, em muốn làm nữ chính xinh đẹp!"
"Ừm! em thích là được!"
"Thật không?" Kỳ Vân phấn khích ra mặt hỏi lại.
Anh xoa đầu cô: "Thật!" Dừng một chút anh lại nói: "Nhưng mà... Anh có một điều kiện."
Biết ngay mà anh đâu dễ đồng ý như vậy. Kỳ Vân mất hứng nhìn Trần Kha Nghị, cô hỏi: "Là gì?" Cứ nói ngắt quãng vậy tim cũng muốn rớt ra ngoài luôn rồi.
"Phải lấy tên truyện là "Theo đuổi ngược" anh mới đồng ý!"
"Hả, tại sao?" Kỳ Vân không hiểu.
"Đầu tiên là em theo đuổi anh, nhưng đến cuối cùng là ai theo đuổi ai chứ?" Nếu anh không mạnh mẽ đứng ra giải quyết khúc mắc sau đó theo cô về tận nhà ở quê thì không biết bao giờ mới có thể ôm vợ về nhà đây!
Kỳ Vân suy nghĩ một lát thấy cũng đúng. Cô hôn lên má anh một cái "chụt" như Di Di thường làm rồi vui vẻ chạy đi nhắn tin cho Má Hi.