Kế Hoạch Theo Đuổi Giáo Sư - Theo Đuổi Ngược

Chương 70: Dư Kỵ




Anh yên lặng trong khoảng không của anh. Cô núp bóng trong sự đau thương của cô. Họ hằng ngày gặp gỡ, ở cạnh nhau nhưng cứ như người xa lạ, thậm chí không ai thực sự tồn tại trong mắt đối phương.

Kết thúc thật rồi sao? Có lẽ vậy! Tự đặt dấu chấm hết trong tim mình. Mà thời gian cũng không cho họ thêm cơ hội bởi lẽ hôm nay là ngày hoàn thành khóa thực tập của cô.

Sau hôm nay, dù muốn dù không cả cô và anh sẽ trở thành hai người xa lạ. Chẳng có lý do gì gặp nhau nữa. Mà như vậy cũng tốt, không thấy sẽ không đau lòng.

Có người khuyên cô nên can đảm trực tiếp tỏ tình một lần đi, cho dù thật bại sẽ cũng cảm thấy mãn nguyện.

Không! thật sự cô không dám, nếu là trước đây cô sẽ gật đầu đồng ý, mà cho dù không ai nhắc cô cũng sẽ nói ra, mà thời điểm cô chọn chính là ngày nhận chứng chỉ thực tập ở trường đại học A. Nhưng cái dũng khí đó đã tan thành mây khói kể từ cái hôm ở nhà thầy Trần mất rồi. Không những vậy nó còn để lại một vết thương âm ĩ đến tận bây giờ.

Cứ ngỡ hôm nay sẽ là ngày đẹp nhất

Em sẽ nhìn thẳng vào mắt anh nói ra hai chữ yêu thương!

Hóa ra sự thật lại lắm trêu ngươi

Ngày em ngỡ hạnh phúc lại là ngày chia tay.

...

Anh Thu cũng có mặt trong ngày quan trọng của Kỳ Vân, nghe đến tên Kỳ Vân mà chị cô vẫn không có động tĩnh gì, cô sốt ruột quay sang vỗ nhẹ vào vay Kỳ Vân nói: "Chị à! đọc đến tên chị rồi, mau lên đi chị còn thẫn thờ gì nữa."

"Xin lỗi chị hơi mất tập trung." Nghe Anh Thu nói xong Kỳ Vân mới biết đã đến lượt mình rồi.

Thấy Kỳ Vân còn chậm chạp, Anh Thu đẩy tay Kỳ Vân: "Mau lên chị."

Kỳ Vân điều chỉnh tâm trạng nhanh chóng bước lên sân khấu.

Cô là đợt trao chứng chỉ cuối cùng, vì vậy số lượng sinh viên lên cùng chỉ còn năm người, mà thầy cô phụ trách hướng dẫn thực tập chỉ còn thầy Trần và cô Lý. Như vậy xác suất Trần Kha Nghị trao bằng cho cô khá cao. Cô lại không muốn đối mặt với thầy ấy lúc này.

"Tiếp theo xin mời cô Lý lên trao phần thưởng kèm giấy chứng nhận cho các sinh viên xuất sắc." Tiếng người dẫn chương trình vang lên, Kỳ Vân trút đi được một gánh nặng.

Cô vui mừng chưa kịp bao lâu, lại thấy cô Lý quay sang nói nhỏ với Trần Kha Nghị gì đó cuối cùng anh là người tiến lên sân khấu.

Kỳ Vân nắm chặt tay, điều cô không muốn đã xảy ra!

Người dẫn chương trình nói thêm: "Do cô Lý có vấn đề sức khỏe nên thầy Trần của chúng ta sẽ thay thế, xin mọi người cho một tràn pháo tay."

Sau một tràn pháo tay vừa dứt, anh ta nói tiếp: "Cảm ơn sự nhiệt tình của các bạn!"

...

Trần Kha Nghị trao hoa lần lượt cho từng người, anh cười nhẹ nói lời chúc mừng. Anh càng gần đến chỗ cô, cô càng hồi hộp, dường như có một áp lực vô hình kiến cô ngộp thở. Tự trấn an bản thân, cô phải giữ lại ấn tượng đẹp với anh. Chỉ sợ không kiềm được cảm xúc mà thôi!

Trần Kha Nghị vẫn duy trì nụ cười, vẫn tỏ ra bình thường như anh đang nói với các sinh viên trước: "Chúc mừng em!" Anh trao hoa cho cô, nhìn thẳng vào mắt cô nói chúc mừng.

Kỳ Vân bối rối cảm ơn, mắt cô hơi đỏ, nặn ra nụ cười khó coi còn hơn khóc, anh tiếp tục trao bằng, cảm giác trên tay ấm nóng, là nước mắt của cô thấm ướt tay anh.

Chân mày anh nhăn lại: "Em khóc?" Chỉ một câu đơn giản của anh như lột trần lớp ngụy trang kiên cường của cô xây dựng bấy lâu nay.

Cô chống chế: "Vất vả bao nhiêu cuối cùng cũng đã hoàn thành nên có chút vui không kiềm nén được, cảm ơn thầy thời gian qua!" Cô nói những lời vô cùng khách sáo.

"Ừm!" Anh nhìn lướt qua khuôn mặt cô rồi tiếp tục trao hoa cho người tiếp theo.

Buổi lễ kết thúc, Trần Kha Nghị cũng rời khỏi lúc nào không hay, chắc có lẽ vừa trao bằng xong anh đã đi. Rõ ràng cô muốn tránh né anh, nhưng trong lòng lại muốn nhìn bóng dáng của anh thêm một chút nữa, cho dù đứng từ xa cũng tốt rồi.

Thật mâu thuẫn!

Chỉ hôm nay thôi, xin cho cô buông thả, để con tim của mình thêm một chút ấm áp. Đáng tiếc anh đi quá nhanh, ngay cả nhìn từ xa cũng không làm được.

Kỳ Vân hít sâu một hơi, cố tỏ ra vui vẻ nhìn Anh Thu: "Chị mệt về ngủ trước hẹn gặp em tối nay."

"Có cần em đến rước chị không?"

"Không sao, chị ổn!"

Anh Thu thở dài: "Có anh Gia Kiệt ở đây thì tốt biết mấy!" Đúng lúc ngày quan trọng của Kỳ Vân Gia Kiệt lại đi công tác, thật là bỏ qua một cơ hội tốt.

...

"Kha Nghị hôm nay Dư Kỵ về cậu không quên chứ?" Phạm Tích Nhân tốt bụng gọi điện nhắc nhở.  

"Vẫn nhớ!" Trần Kha Nghị đáp lại ngắn gọn đúng trọng tâm. Nhưng lại làm Phạm Tích Nhân cụt hứng.

"Chiều nay tớ cùng Lục Đông Quân đến đón cậu."

"Được!"

...

Xế chiều ba người đàn ông có ngoại hình cao lớn toát ra khí chất bất phàm, bước ra từ chiếc Rolls Royce đeo kính râm, tưởng chừng ngũ quan bị kính che đi nhưng vô tình làm toát lên thần thái lạnh lùng thu hút. Nhìn xem dáng đi cũng rất giống người mẫu!

Là người nổi tiếng sao? Thật là quá nam tính! quá quyến rũ! Mấy cô gái trẻ vui sướng còn hơn gặp được Cursh.

Phạm Tích Nhân biết bọn họ đi cùng nhau nhất định sẽ tạo ra "sóng gió" nên cố tình chọn bộ quần áo bình thường nhất cho ba người, nhưng xem ra phản ứng vẫn còn mạnh như vậy.

Hết cách rồi! Chỉ trách họ không sao giấu được vẻ rạng ngời chói loá của mình. Đợi tên Dư Kỵ kia ra, rồi nhanh chóng "chuồng" khỏi nơi đây mới được. Cứ bị nhìn chằm chằm như vậy thật khó chịu.

"Ra rồi." Là Lục Đông Quân lên tiếng. Vừa nhắc liền thấy xuất hiện, phải chi nhắc tiền nhắc bạc thì tốt rồi, Phạm Tích Nhân cũng nhìn về hướng cửa ra.

Dư Kỵ vóc dáng không khác ba người còn lại là bao. Bọn họ là anh em cùng chơi chung từ nhỏ, hoạn nạn có nhau, từ việc đi học, đánh đấm, trốn học, bao che cho nhau... Cho đến khi trưởng thành mỗi người một con đường riêng, nhưng suy cho cùng, chỉ cần ở gần nhau tình cảm vẫn như ngày nào.

"Chào mừng bác sĩ Dư về nước!" Lục Đông Quân tiến đến vỗ vai, ôm Dư Kỵ một cái, tiếp đến là Phạm Tích Nhân và Trần Kha Nghị.

Thấy cả ba người bạn thân nhất đều có mặt, Dư Kỵ rất vui vẻ: "Tất cả cùng đến, thật xúc động nha, đi tẩy trần cho tớ đi."

"Lệch múi giờ không mệt sao?" Là Phạm Tích Nhân hỏi.

"Đứng phẫu thuật cả ngày còn không có vấn đề gì, đi thôi hôm nay tớ làm chủ." Dư Kỵ mở cửa xe ngồi vào, chỉnh tư thế ghế hơi ngã xuống, nhắm mắt: "Tranh thủ ngủ một chút, đến Bar Mị gọi tớ dậy." Anh nhanh chóng nói ra địa điểm muốn đến.

Lục Đông Quân tỏ thái độ xem thường: "Còn nói không mệt."

Dư Kỵ phất tay không ý kiến.

Đến nơi, Phạm Tích Nhân lay mấy lần mà Dư Kỵ không tỉnh, nổi ý đồ xấu anh đưa tay bịt mũi tên nào đó đang ngủ say.

Dư Kỵ nhăn mặt mở mắt: "Tớ mà có vấn đề gì sẽ có bao nhiêu bệnh nhân đến tính sổ với cậu, cậu biết không?"

Phạm Tích Nhân giơ hai tay lên không trung đầu hàng: "Biết rồi cậu là "bàn tay vàng", là thần y." Anh tỏ ý không dám động vào nữa.

Dư Kỵ gật đầu: "Cuối cùng cậu đã thông suốt". Anh nhìn ra ngoài, từng đám người bước xuống xe, các cô gái ăn mặt mát mẻ được người đàn ông bên cạnh khoác vai, ánh đèn sắc màu rực rỡ xoay liên tục có phần chói mắt. Mi tâm nhíu chặt: "Không ngờ chỉ một thời gian ngắn mà nơi này trở nên hỗn loạn tầm thường như vậy". Loại cảm giác này không phải là cảm giác anh đang muốn tìm.

Động tác mở cửa xe dừng lại Dư Kỵ nói tiếp: "Hôm nay tớ muốn tìm một nơi yên tĩnh, đổi nơi khác được không?"

Trần Kha Nghị là người ít nói nhất bắt đầu cho ý kiến: "Vậy đến Sera đi." Anh cũng thấy nơi này ồn ào quá mức, cả thấy rất phiền.

Lục Đông Quân đồng tình: "Cũng lâu rồi không đến đó, còn nhớ thời đó chúng ta trốn học đến Sera học làm người lớn kêu cả bàn nhậu đủ thứ loại rượu cuối cùng ai cũng say mềm không biết trời đất gì hết." Anh bắt đầu hồi tưởng về ngày xưa.

Cũng may hôm nay trang phục của họ tương đối "thân thiện" cởi bỏ áo khoác cùng kính râm, ngoài thân hình mét tám còn lại không khác mọi người là bao.  

Rất nhanh chiếc xe quay đầu chạy nhanh đến Sera.

"Xin lỗi phòng Vip của chúng tôi có người đặt trước rồi, hiện tại chỉ có phòng hạng trung kiểu Nhật và bàn ăn phổ thông." Cô nhân viên hướng tay về phía các dãy bàn ăn tập trung của nhà hàng, đông người đủ loại tạp âm khó chịu.

Dư Kỵ nhanh chóng quyết định: "Vậy phòng hạng trung đi." Tuy cách âm không tốt nhưng đỡ hơn ngồi chung với một đám người xô bồ đằng kia.

Phục vụ nhanh chóng dẫn họ đến phòng ăn kiểu Nhật, là một dãy chia thành từng gian phòng sát nhau, có cửa kéo và bàn ghế kiểu ngồi bệt.

Xem ra cũng không quá ồn ào, vẫn trong mức độ chấp nhận được. Mà mục đích họ đến đây cũng vì ôn lại kỷ niệm cũ thời nổi loạn, không gian quá tách biệt không giống hồi đó thì đâu còn gì là thú vị.