Kế Hoạch Thăng Cấp Của Bia Đỡ Đạn

Chương 74: Cuộc sống hạnh phúc thời mạt thế của Bánh Bao Đen (18)




Editor: Lazi

Beta-er: Niêm Hoa Nhất Tiếu

Trước đây, Tảng có gia nhập tiểu đội của bọn họ, nhưng một cánh tay của y đã bị phế, cũng không có địa vị trong tiểu đội, cho nên y thường xuyên phải ra ngoài làm thêm, sau đó mất tích. Tuy rằng mọi người không có giao tình thân thiết gì với Tảng, nhưng dù sao y cũng từng là một thành viên của đội, mà người phụ nữ này không chỉ đả thương mà còn đoạt vật tư của y. Sự tình này khiến cho bọn họ - những người luôn cảm thấy bản thân mình cao cao tại thượng, tràn đầy bất mãn đối với Thất Nguyệt.

Thất Nguyệt cũng không để ý, cho dù những người này có ấn tượng tốt với cô cũng vô dụng, bởi vì ánh mắt Phùng Điềm đã ẩn ẩn sát khí.

Nếu lúc trước Phùng Điềm còn muốn mượn sức Thất Nguyệt, thì hiện tại chỉ khi Thất Nguyệt chết, mới giải được mối hận trong lòng cô ta.

Kỳ thật cũng không hẳn vì chuyện xung đột trước đây, mà quan trọng hơn, cô ta biết Thất Nguyệt là dị năng giả không gian nhưng lại có lực công kích cực kỳ mạnh mẽ, cho nên hoài nghi Thất Nguyệt cũng có một không gian tuỳ thân.

Bởi vì trong ấn tượng của Phùng Điềm, những người sở hữu hệ không gian trong căn cứ đều không có lực công kích, chỉ có duy nhất cô ta khác biệt, bởi vì cô ta là một "nguỵ" dị năng giả không gian*.

[*] "nguỵ" dị năng giả không gian: là dị năng giả nhưng không có dị năng hệ không gian, song lại sử dụng không gian tuỳ thân** để giả dạng thành dị năng hệ không gian.

[**] không gian tuỳ thân: là không gian độc lập, có giới hạn, thường được phong ấn trong các loại vật dụng tuỳ thân hoặc phụ kiện đeo trên người như đai lưng, trang sức (nhẫn, vòng tay, vòng cổ, hoa tai,...), ngọc bội,... Không gian tuỳ thân thường có khế ước nhận chủ, diện tích giới hạn, không thể tiếp tục mở rộng, chỉ có một chức năng duy nhất là chứa đựng.

Mặc kệ đúng hay sai, Phùng Điềm cũng đều không cho phép có một kẻ như vậy tồn tại. Cô ta cảm thấy bản thân mình là độc nhất vô nhị tại mạt thế, những người uy hiếp đến địa vị của cô ta, đều phải chết.

Đường Đường ở bên cạnh Thất Nguyệt nghiêng đầu nhìn Phùng Điềm, cái miệng nhỏ bỗng nhiên chu lên, vừa muốn nói chuyện đã bị Thất Nguyệt che kín miệng. Thất Nguyệt trừng mắt, liếc bé một cái. Đường Đường cúi thấp đầu, tuy bé không phục nhưng vẫn nghe lời yên tĩnh lại.

Đường Đường nhỏ giọng nói thầm:

"Người xấu."

Đường Đường nói, người khác không nghe được, nhưng Trương Vũ bên cạnh bé lại nghe được. Trương Vũ nhìn Phùng Điềm, thầm nghĩ trong lòng: "Cô gái, cô thật xui xẻo!".

Kết cục của những người bị Bánh bao nhỏ dán mác là kẻ xấu, xin mời tham khảo Lão Ngũ.

Phùng Điềm thấy thái độ của tiểu đội Vinh Quang đối với Thất Nguyệt không tốt, lại tiếp tục cười nói:

"Lần này đi làm nhiệm vụ, chị Thất Nguyệt mang theo con trai thì không tốt lắm đâu, vạn nhất bé bị doạ hét lớn, khả năng cao là toàn bộ đội ngũ sẽ phải gặp nguy hiểm."

Phùng Điềm thêm mắm dặm muối đâm chọc Thất Nguyệt, nhưng ngoài mặt lại biểu hiện như vì Thất Nguyệt mà suy nghĩ.

"Không cần cô lo lắng. Con trai tôi hét, tôi chịu trách nhiệm."

Thất Nguyệt không muốn cùng cô ta diễn kịch, lạnh mặt nói.

"Cô chịu trách nhiệm?". Lương Vĩ hừ một tiếng, châm chọc nói.

Thất Nguyệt nhìn y một cái, không nói chuyện, ôm Đường Đường xoay người ngồi vào trong xe.

Thấy thái độ của Thất Nguyệt, đội Vinh Quang càng chán ghét cô, Lương Vĩ chửi mắng thêm vài câu, nhưng Phùng Điềm lại tỏ vẻ rộng lượng nói:

"Được rồi, nhanh xuất phát thôi. Cùng lắm khi xảy ra chuyện, chúng ta bỏ thêm chút sức lực."

Phùng Điềm đạt được mục đích, cũng không tiếp tục dây dưa, dẫn đội lên xe, sau đó một hàng xe nối nhau chạy ra ngoài căn cứ.

Đường Đường nhẫn nhịn đến lúc lên xe, mới tức giận nói:

"Mama, tại sao không cho con nói chuyện? Bà dì kia vẫn luôn mắng thầm mama trong lòng, lại còn muốn hại chết chúng ta. Dì đó là người xấu, không phải mama vẫn luôn dạy con, người xấu thì phải bị đánh sao?"

Trên chiếc xe này chỉ có ba người, Thất Nguyệt, Đường Đường và Trương Vũ đang lái xe. Thất Nguyệt cũng không kiêng dè việc Đường Đường tiết lộ bản thân là dị năng giả hệ tinh thần, vì vậy nói:

"Mama cũng đã từng nói, trừng trị kẻ ác thì không thể để người khác nắm được chứng cứ, đúng không?"

Đường Đường gật gật đầu.

Thất Nguyệt lại nói:

"Tuy cô ta muốn hại chúng ta, nhưng cũng chưa thực sự ra tay làm cái gì! Vừa rồi ở căn cứ có nhiều người như vậy, nếu Đường Đường đánh cô ta, không phải tất cả mọi người sẽ xem chúng ta là người xấu hay sao?"

Đường Đường lại không phục, nói:

"Nhưng chúng ta không phải là người xấu a!"

Thất Nguyệt lắc đầu, cười cười xoa khuôn mặt nhỏ múp míp thịt của Bánh bao, nói:

"Nhưng mọi người không cảm thấy vậy! Trước đây mama đánh người phụ nữ béo kia, ở đó cũng không có máy theo dõi (camera) đúng không? Tất cả mọi người đều rất ngốc, không thông minh giống Đường Đường, nếu họ đã ngốc như vậy, chúng ta chỉ có thể hao thêm chút sức lực."

Đường Đường cái hiểu cái không, gật gật đầu, sau đó nghiêm túc, đứng đắn nói:

"Đây là đánh lén đúng không ạ?"

Trương Vũ lái xe ở phía trước, mồ hôi lạnh bắt đầu chảy xuống. Hắn luôn cảm thấy kỳ quái, sao đứa bé nhỏ như vậy lại cực kỳ phúc hắc, nhưng vừa nghe Thất Nguyệt giáo dục bé xong, liền hiểu rõ. Cách giáo dục của cô ấy thật sự quá dị!

Thất Nguyệt ở phía sau bắt đầu cùng Đường Đường nói những việc cần chú ý khi đánh lén. Đường Đường nghiêm túc lắng nghe, giống hệt như lúc đến trường nghe thầy giáo giảng bài, còn thường xuyên đưa ra thể nghiệm tâm đắc của bản thân. Hai mẹ con nói chuyện cực kỳ vui sướng, nhưng Trương Vũ lái xe phía trước lại như sắp ngất!

Quý cô, cách giáo dục của cô thật sự không có vấn đề gì chứ?

Xe chạy được một hồi, bỗng nhiên ngừng lại, phía trước truyền đến âm thanh nổ súng.

"TMD, không phải chúng ta bị tập kích chứ!". Trương Vũ một tay lái xe, vừa nói vừa thò đầu ra ngoài xe nhìn xung quanh.

"Mama, phía trước có một vài chú mặc quần áo màu lục đang đánh nhau với một đám quái vật."

Đường Đường là dị năng giả hệ tinh thần, tinh thần lực của bé còn mạnh hơn đôi mắt đã được cường hoá rất nhiều.

Nếu đường đi bị ngăn chặn, Thất Nguyệt cũng không tính toán khoanh tay đứng nhìn, vì thế ôm Đường Đường xuống xe.

"Đội trưởng, chúng ta gặp phải một đàn zombie biến dị."

Xe của bọn Đinh Lan đi trước xe Thất Nguyệt, vừa xuống xe, họ đã vây quanh cô nói.

"Đi thôi, tiến lên hỗ trợ." Thất Nguyệt rút kiếm, thanh kiếm hiện tại được cô tìm thấy khi thu thập vật tư ở thành phố F, thoạt nhìn giống như vật phẩm do đám nhà giàu tàng trữ, là một thanh cổ kiếm, cực kỳ sắc bén.

"Đi theo mama, đừng để bị lạc."

Thất Nguyệt nói với Đường Đường đang lôi kéo quần áo của cô.

Đường Đường dùng sức gật đầu.

Đinh Lan có chút do dự nhìn Đường Đường, nói:

"Đội trưởng, hay là chúng ta phân ra vài người bảo vệ Đường Đường được không? Phía trước đánh nhau loạn như vậy..."

"Không sao, bé có thể đi với tôi."

Thất Nguyệt phất phất tay, đánh gãy lời nói của Đinh Lan. Đội Long Chiến thân đổ mồ hôi lạnh, đây là mẹ ruột thật sao?

Bất quá Thất Nguyệt đã quyết định, mọi người cũng chỉ có thể chúc phúc cho Bánh bao nhỏ đáng thương.

Thất Nguyệt mang theo đoàn người tiến lên, cùng lúc đó đoàn xe của Phùng Điềm cũng đã bước xuống.

"Chị Thất Nguyệt, mọi người đang làm gì vậy?"

Phùng Điềm nhìn bọn Thất Nguyệt đang muốn tiến lên chi viện, không khỏi ngăn cản đội Long Chiến.

"Hỗ trợ.". Thất Nguyệt lười cùng cô ta nói mấy lời vô nghĩa, nhanh chóng vượt qua cô ta.

Phùng Điềm lại tiến một bước ngăn cản:

"Việc của quân đội bọn họ không liên quan đến dị năng giả chúng ta, mọi người đi đường vòng là được. Nhiệm vụ lần này của chúng ta chỉ là tiêu diệt zombie biến dị tại Cố gia, ở đó chứa không ít lương thực, nhanh chóng tới đó thu thập, đừng làm chậm trễ chính sự."

Thất Nguyệt cười lạnh, Phùng Điềm không cho cô hỗ trợ, chẳng qua chỉ vì những vị cao tầng* trong căn cứ không hợp với quân đội. Nhưng nơi này cách căn cứ khá gần, nếu quân đội thất thủ, chỉ sợ sẽ liên luỵ đến căn cứ.

[*] những phần tử tri thức làm việc trong bộ máy quản lí căn cứ, là đầu não của căn cứ, có thể hiểu là quản lí cấp cao trong hệ thống chính trị như Đảng.

Số lượng zombie này thực ra cũng không ảnh hưởng quá lớn đến căn cứ, nhưng quanh đó có rất nhiều người vì không thể giao nộp đủ số vật tư để tiến vào căn cứ, nên chỉ có thể sinh sống ở bên ngoài. Nếu cô bỏ qua, chỉ sợ những người này không một ai có thể sống sót.

Phùng Điềm trong lòng thầm hận, công tác phòng ngự của căn cứ vốn dĩ là do bên quân đội phụ trách. Lần này nếu quân đội bị zombie biến dị vây phá thì càng tốt, chỉ cần đám người sống sót bên ngoài căn cứ bị tập kích, Triệu Nghị có thể mượn cơ hội này đàm phán cùng Mộ Cẩn Thần.

Phùng Điềm trong lòng thầm mắng Thất Nguyệt nhiều chuyện, xen vào việc của người khác, nhưng cô ta cũng không ngăn cản được Thất Nguyệt, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thất Nguyệt dẫn đội Long Chiến tiến lên hỗ trợ.

Hiện tại hoàn cảnh của Phùng Điềm cũng không được tốt lắm, nếu tiểu đội của họ không lên hỗ trợ thì quá không có nhân tính, nhưng nếu cô ta mang đội Vinh quang tiến lên trợ giúp, khẳng định Triệu Nghị sẽ tức giận.

#Tiếu: Chuyện là như thế này, hiện tại Há Cảo đại ca, cũng chính là boss của team t đang tham gia Love Sweet Team đã hoạt động trở lại, hy vọng mọi người tiếp tục ủng hộ những hố nhà Cảo Cảo và team đào. Cuối tuần vui vẻ, thanks for watching.