Kế Hoạch Thăng Cấp Của Bia Đỡ Đạn

Chương 73: Cuộc sống hạnh phúc thời mạt thế của Bánh Bao Đen (17)




Editor: Tiểu Hy Hy

Beta-er: Phong Vũ Tuyết Tuyết + Niêm Hoa Nhất Tiếu

Triệu Nghị ôm người phụ nữ nằm trên giường, trong lòng mỹ mãn, rút một điếu thuốc ra hút. Cô gái mềm mại nằm bên cạnh ông ta, khiến ông ta có cảm giác thành tựu vô cùng.

Cô ta là nguồn nước duy nhất của căn cứ, dị năng giả không gian song hệ, đội trưởng của đội dị năng giả đứng đầu, nhưng vậy thì đã sao, chẳng phải vẫn bị ông ta đè dưới thân hay sao. Vậy mới nói, quyền lực luôn là thứ hấp dẫn vô cùng, có thể đem đến cho mi tất cả những gì mà mi muốn.

Ông ta vất vả lắm mới xử lý được đối thủ. Hóa ra Long Chiến là người của đối phương, nên bây giờ cũng chỉ có thể rơi vào kết cục như thế. Chẳng trách ai được, chỉ có thể trách bọn họ đã tin sai người.

"Chuyện của Long Chiến anh định giải quyết thế nào?" Lát sau, cô ả mở miệng hỏi, vẻ mặt của cô ta rất trong sáng, nhưng sau trận mây mưa vừa rồi lại mang theo vẻ quyến rũ khó tả, khiến xương cốt Triệu Nghị không khỏi cứng lên.

Triệu Nghị nhéo mạnh hai cái sau đó nói: "Ba mươi dặm ngoài thành xuất hiện rất nhiều zombies biến dị, chờ vài ngày sau khi tuyết tan, bọn em đi tiêu diệt hết đi. Đến lúc đó bắt bọn họ lại, nếu có thể thì tốt nhất là xử lý hết bọn chúng, không thể trông vào việc có thể mượn sức được không, anh thấy Long Chiến đã không còn chút sức nào, không đáng để lo."

"Ừm." Cô gái dịu ngoan gật đầu, sau đó lại lo lắng hỏi, "Gần đây zombies biến dị đặc biệt nhiều, tiến hóa cũng rất nhanh, có nên liên hệ với những căn cứ khác không?" Cô gái ngưng lại như có điều suy tư, cô ta biết Triệu Nghị là một tên bảo thủ, nói nhiều ngược lại sẽ làm ông ta chán, nếu không phải vì mình, thì cô ta cũng lười nói mấy chuyện đó.".

"Hừ, có tiến hóa cũng không nhanh đến mức đó, không cần phải động vào mớ thịt nát kia. Việc cấp bách bây giờ là nghĩ cách làm sao mượn được sức của Mộ Cẩn Thần. Hiện giờ hắn ta đang nắm quân quyền của căn cứ, nhưng lại không cùng chí hướng với anh. Không phải em là bạn học của hắn ta sao? Chỉ bằng thân thể của Điềm Điềm em, còn có mối quan hệ này nữa, chẳng lẽ còn không trị được hắn ta?" Trên mặt Triệu Nghị lộ ra biểu cảm đáng khinh, phía dưới lại giở trò không thành thật.

Nếu Thất Nguyệt nhìn thấy cô gái này thì đương nhiên sẽ nhận ra, người này chính là Phùng Điềm đã gặp được lúc mới bắt đầu mạt thế.

"Ha... Mộ Cẩn Thần." Phùng Điềm cười khổ một tiếng, cô ta vẫn luôn thích Mộ Cẩn Thần, nhưng dù mình có câu dẫn cỡ nào thì đối phương cũng làm ra vẻ lạnh nhạt, sau đó thậm thí thiếu kiên nhẫn mà nói với mình rằng hai người tuyệt đối không thể.

Sau đó cô ta tình cờ nhặt được một miếng ngọc bội, mở ra được một không gian, bên trong có đồng ruộng, có sông suối, còn có nước linh tuyền thần kỳ. Nước linh tuyền này khiến cô ta thăng cấp vô cùng nhanh, hơn nữa còn tẩy kinh phạt tủy, cả người cũng đẹp hơn rất nhiều.

Cô ta vốn tưởng rằng mình sẽ hệt như vai chính trong tiểu thuyết, nhất minh kinh nhân(*) - một kích kinh người, sau đó trở thành nữ thần của mạt thế. Vì thế cô ta mới chiêu binh mãi mã tổ chức một tiểu đội dị năng giả. Vì nguồn thức ăn vô tận của cô ta, cho nên tiểu đội của cô ta cũng đứng vững như bàn thạch ở vị trí đầu.

Nhưng trên thực tế, có được tất có mất, năng lượng của căn cứ cũng có luật cố định, không gian cũng không vô duyên vô cớ cung cấp vật tư mà không cần hồi báo.

Không lâu sau đó, Phùng Điềm phát hiện ra muốn duy trì không gian cần có rất nhiều tinh thạch, bằng không không gian sẽ hấp thụ dị năng trên người cô ta. Có mấy lần Phùng Điềm cấp trễ, không gian suýt chút nữa hút khô luôn cả cô ta. Hơn nữa Phùng Điềm còn phát hiện, cô ta chỉ có thể sử dụng linh tuyền của không gian để thăng cấp, sử dụng tinh thạch đã không còn hiệu quả nữa. Hơn nữa vì cấp bậc của cô ta cao hơn, lượng nước linh tuyền cần sử dụng cũng càng lớn.

Cô ta lấy lương thực càng nhiều, nước linh tuyền cần sử dụng càng nhiều, số lượng tinh thạch cần tiêu hao càng lớn hơn. Cho nên chỉ cần cô ta tiến vào không gian thôi thì năng lượng cũng sẽ tiêu hao nhanh chóng.

Nhưng tiểu đội dị năng săn zombies lấy được tinh thạch cũng phải chia đều, Phùng Điềm cùng lắm là lấy thêm được một ít. Một ít kia so với năng lượng mà không gian yêu cầu quả thật như muối bỏ biển. Cô ta lại tiếc phải vứt bỏ món Thần Khí này, nhưng không cung cấp nuôi dưỡng nổi nó, không gian có thể khiến dị năng của cô ta tiến hóa nhanh chóng, nhưng đồng thời cũng có thể đánh cho cô ta rơi vào bụi rậm. Nhưng Phùng Điềm cứ như là đang hấp độc vậy, căn bản không có cách nào vứt bỏ vinh quang mà không gian mang đến cho cô ta. Cuối cùng cô ta chỉ có thể ủy thân cho căn cứ trưởng, làm việc cho ông ta, mới đổi lấy đủ số tinh thạch.

Thất Nguyệt xin trú ở một nơi. Bây giờ căn cứ vì muốn mượn sức dị năng giả nên đãi ngộ rất tốt, mà Thất Nguyệt lại là đội trưởng mới của Long Chiến, vì thế liền lập tức an bài cho cô ở một biệt thự độc lập tại khu A. Tuy không thể so với phòng ở lúc trước của Thất Nguyệt, nhưng đây đã là nơi ở cao cấp nhất trong căn cứ.

Thất Nguyệt mới vừa dàn xếp xong đã có người nói với cô, ngày mai phải ra khỏi thành quét sạch zombies, muốn cô tới đúng giờ.

Thời tiết vô cùng kì lạ, mấy hôm trước còn đổ tuyết lớn, đông chết mấy trăm bần dân ở căn cứ, mà bây giờ thì mặt trời đã lên cao, Thất Nguyệt nóng đến mức chỉ có thể mặc một bộ đồ vận động mỏng. Cô đưa Đường Đường đến cổng lớn của căn cứ, Trương Vũ đeo túi bảo mẫu và cầm ba lô nhỏ của Đường Đường đi theo sau.

"Đội trưởng, bên này bên này." Đinh Lan đã thấy Thất Nguyệt từ xa, vẫy tay hô lớn.

Tuy Đường Đường mới là đội trưởng của bọn họ, nhưng Đường Đường thật sự quá nhỏ, cuối cùng dưới sự yêu cầu mãnh liệt của tiểu đội Long Chiến, Thất Nguyệt liền trở thành đội trưởng đại lý.

Thất Nguyệt đi qua, lập tức thấy được chiến đội Vinh Quang cách tiểu đội Long Chiến không xa.

Lần này Vinh Quang cử ra tới năm mươi mấy người, dù đây chỉ ra một bộ phận nhỏ của họ, ba mươi người của bên Long Chiến cũng có vẻ keo kiệt quá.

Thời điểm Thất Nguyệt nhìn thấy đội trưởng của Vinh Quang thì sửng sốt. Cô còn nhớ rõ, cô gái này tên là Phùng Điềm, bởi phong cách Mary Sue thời mạt thế của cô ta đã khắc sâu vào tâm trí Thất Nguyệt.

Thất Nguyệt mỉm cười thoáng đánh giá đối phương. Dáng vẻ của cô ta xinh đẹp hơn rất nhiều so với khi mới gặp, da dẻ rất đẹp, không hợp với những con người đen đúa vì trải qua mạt thế đang đứng cạnh. Tuy không mặc váy trắng, nhưng vẫn mặc một chiếc áo sơ mi trắng, một chiếc quần jeans màu vàng nhạt, dưới chân còn mang giày cao gót, hình như bệnh Mary Sue của cô gái này còn chưa khỏi hẳn thì phải. Nhưng Phùng Điềm thành thục hơn rất nhiều so với lần gặp trước, trên mặt đã không còn đeo biểu cảm tiểu bạch liên lúc nào cũng chực khóc ngứa đòn kia nữa.

Hiển nhiên Phùng Điềm cũng nhớ rõ Thất Nguyệt, lúc thấy Thất Nguyệt thì nụ cười dịu dàng thường trực trên mặt cô ta cũng thiếu chút nữa không giữ nổi. Cô ta thầm hít sâu một hơi, lúc này mới đè ép phẫn nộ lẫn chán ghét đang phun trào từ sâu trong nội tâm.

Phùng Điềm vốn là hoa hậu giảng đường ở trường học, sau đó đến mạt thế lại có dị năng hệ thủy, nữ dị năng giả vô cùng hiếm thấy, làm cô ta luôn tự cảm thấy bản thân là người xuất sắc, nhưng Thất Nguyệt lại tát cô ta một phát đau điếng, để cô ta biết được sự thật nhân ngoại hữu nhân - người xuất sắc vẫn có kẻ xuất sắc hơn.

Cũng chính vì hôm đó gặp phải Thất Nguyệt, Mộ Cẩn Thần mới đối xử với mình càng lạnh nhạt hơn, không bao lâu sau khi có căn cứ chính quy rồi thì đường ai nấy đi.

Nhìn Thất Nguyệt, khóe miệng cô ta khẽ run rẩy, nhưng dù sao Phùng Điềm cũng đã tôi luyện lâu ở mạt thế, không thể giở cái tính cách trước kia được nữa, cô ta thân thiết đi đến gần cười nói: "Là cô sao, chúng ta đều là người có đánh mới quen. Tôi chỉ nghe nói đội trưởng mới của Long Chiến tên là Phong Thất Nguyệt, nhưng không ngờ lại là người quen!"

Phùng Điềm vươn tay, bắt tay với Thất Nguyệt, nụ cười trên mặt tựa như đang tắm mình trong gió xuân.

"Đúng vậy, không ngờ lại hội ngộ ở đây, đúng là duyên phận." Thất Nguyệt cũng khách khí với cô ta.

Thất Nguyệt biết được ân oán giữa hai tiểu đội từ chỗ Đinh Lan, tuy cả hai đều tự hiểu là không đội trời chung, nhưng vẫn chưa xé rách mặt nạ của nhau.

"Chà, đồ bây giờ hình như là cá nhân thì phải, quên mất đồ đoạt được từ chỗ chúng ta rồi à!" Người đàn ông đứng bên cạnh Phùng Điềm bỗng nhiên cười lạnh nói, giọng điệu chanh chua, ánh mắt nhìn về phía Thất Nguyệt cũng đầy ác độc.

Thất Nguyệt nhìn qua, cũng là người gặp vào ngày hôm đó, hình như tên Lương Vĩ.

Lương Vĩ vẫn luôn thích Phùng Điềm, tuy biết mình không có cửa, nhưng vẫn đi theo bên cạnh Phùng Điềm. Hắn ta là dị năng giả hệ mộc, hơn nữa còn là hệ mộc lấy chữa trị làm chủ hiếm có.

"Được rồi, Lương Vĩ, đừng phá, tuy rằng cô ấy đã chém đi một tay, còn đoạt tinh thạch của chúng ta, nhưng chuyện đã qua rồi." Trong giọng của Phùng Điềm tràn đầy oán trách, ánh mắt u oán tựa như bị nữ chính của tiểu thuyết Quỳnh Dao bám vào người, nhưng ý tứ trong lời nói của cô ta lại khiến sắc mặt của những người còn lại trong tiểu đội Vinh Quang trở nên không tốt lắm.

Tuy rằng người của Vinh Quang luôn bất hòa với Long Chiến, nhưng thật sự cũng chỉ vì lập trường của hai đội không giống nhau mà thôi. Bây giờ Long Chiến xuống dốc, ngược lại người ta còn có cảm giác thỏ tử hồ bi (***). Hiện giờ thấy Thất Nguyệt có dáng vẻ xinh đẹp, lại nghe nói cô một mình đi cứu những đội viên còn lại của Long Chiến, không khỏi có hảo cảm, nhưng không ngờ cô lại là loại người này. Tuy rằng ở đâu cũng có mấy chuyện như cướp tinh thạch vật tư, nhưng những người có năng lực mạnh mẽ đều khinh thường hành động đó, huống chi đối phương còn là một đội trưởng.

- -------

(*) nhất minh kinh nhân: Có ý chỉ lời nói và việc làm khiến người ta kinh ngạc. Nay thường dùng để ví người bình thường chẳng chẳng có tiếng tăm gì, những bỗng nhiên có hàng động khiến mọi người phải kinh ngạc.

(**) thỏ tử hồ bi: là một thành ngữ, nói chung là về chuyện thỏ và hồ ly kết thành đồng minh để đối phó thợ săn, sau khi thỏ chết, hồ ly buồn bã vì mất đi minh hữu. Hồ ly buồn thật sự. Biểu thị nỗi thương tâm khi thấy đồng minh hi sinh hoặc gặp phải bất hạnh.