Editor: Vân Cầm
Beta-er: Phong Vũ Tuyết Tuyết
Trên thực tế, vào thời điểm mà Thất Nguyệt còn chưa tiến vào căn cứ thì đã thấy bánh bao nhỏ rồi. Nói một cách chính xác hơn, đó là cô đã bị bánh bao nhỏ phát hiện.
Đường Đường tội nghiệp ngồi trước cửa căn cứ, cái đầu nhỏ của bé cứ ngoái sang nhìn xung quanh, hy vọng có thể nhìn thấy Thất Nguyệt đang khoan thai tới muộn. Bé mặc chiếc áo lông vũ mềm mại xù xù màu vàng, đội một cái mũ lông nhung màu trắng, dáng vẻ nhỏ nhỏ kia đáng yêu vô cùng, khiến cho những người đi tới đi lui cũng không kìm được lòng mà nhìn nhiều thêm vài lần.
Mặc dù Đường Đường đáng yêu là vậy nhưng không một ai dám đánh chủ ý vào bé, bởi vì bên cạnh, Trương Vũ với vẻ mặt suy sụp đang tay trái cầm một bao khoai lát, tay phải cầm máy chơi game, trên cổ còn treo ấm nước của Đường Đường, đúng nghĩa tư thế hầu hạ lão Phật gia.
Có cường giả cấp ba làm tuỳ tùng, điều đó làm cho mọi người suy đoán sôi nổi, đây là tiểu thiếu gia nhà ai, mà lại có đãi ngộ như vậy!
Bỗng nhiên ánh mắt của Đường Đường sáng lên, tuy là Thất Nguyệt còn cách căn cứ này rất xa, nhưng cô đã đi tới phạm vi mà tinh thần lực của bé bao trùm.
Đường Đường nhảy vút lên vai Trương Vũ, ngồi trên đầu vai hắn, hô to: "Ma ma cuối cùng cũng tới rồi, mau chạy về phía bên kia đi."
Trương Vũ cắn chặt răng, em gái mi, chú không phải là ngựa của nhóc đâu. Từ lúc thằng nhóc kia phát hiện ra cách chơi mới này liền lười đi bộ hẳn, mỗi ngày đều cưỡi trên người hắn.
Nhưng Trương Vũ có thể nói không sao? Đương nhiên là không thể! Vì thế Trương Vũ chỉ có thể chấp nhận số phận, cõng nhóc bánh bao nhỏ này, chạy nhanh như gió đến chỗ Thất Nguyệt.
Trương Vũ vừa chạy vừa suy nghĩ, chẳng lẽ đây là vận mệnh? Chính mình thức tỉnh dị năng hệ phong là vì để đứa bé này cưỡi mình để có thể chạy nhanh hơn à?
Lúc mà Thất Nguyệt thấy Đường Đường thì cô liền kinh ngạc, chân đạp phanh lại. Bên cạnh cô là Đinh Lan vẫn luôn ngủ gà ngủ gật, nên khi "phanh" một tiếng thì cô ta liền đâm sầm vào kính chắn gió.
"Ai ui! Em nói chị đại này, chúng ta có thể đừng phanh gấp như vậy được không?" Đinh Lan đau quá hô lên, tay che lại cái cục u nổi trên trán, thầm nghĩ: chị đại có còn nhân tính nữa hay không vậy?
Thất Nguyệt căn bản không có thời gian để lý giải lí do tại sao cô ta than phiền. Cô liền mở cửa, xuống xe, chạy về phía Đường Đường.
Đường Đường tựa như một quả bóng tròn nhỏ xinh đầy lông nhung bổ nhào vào lòng Thất Nguyệt, giở giọng làm nũng: "Mama, con nhớ mama lắm!"
Ôm con trai vừa mềm mềm lại thơm thơm mùi sữa, Thất Nguyệt cảm giác vô cùng hạnh phúc, nhưng ngay sau đó, cô nhấc Đường Đường lên, tức giận nói:
"Con tới đây bằng cách nào?"
Thất Nguyệt cảm thấy mình phải giáo dục đứa nhóc không biết "trời cao đất rộng" này lại thật tốt, cô đã dặn bé rằng phải chờ ở nhà, vậy mà bé lại chẳng thèm đem lời dặn của cô để trong lòng.
Trương Vũ mừng thầm trong lòng, ha ha, đánh nó đi, với trẻ con thì làm sao có thể nói lí lẽ được!
Nhưng bi ai cho Trương Vũ đang "vui sướng khi người gặp họa" còn chưa được vài giây thì Đường Đường liền ủy khuất mà chỉ chỉ vào Trương Vũ, nói: "Mama, không phải là con muốn tới, mà là chú này bắt cóc con."
Đường Đường nói đến vô cùng đáng thương, làm Trương Vũ hít thở không thông, cổ họng liền sặc nước miếng, bắt đầu ho khan, nghẹn đến mặt đỏ bừng. Cuối cùng thì ai mới bị bắt cóc hả? Bình thường hắn sống rất tốt, kết quả liền thành người hầu của đứa nhóc này, hiện tại còn bị vu oan, bánh bao đen này còn có lương tâm nữa hay không...
Thất Nguyệt trợn trắng mắt, bây giờ bánh bao nhỏ còn biết nói dối mà không chuẩn bị bản thảo cơ đấy!
Đinh Lan thì đang nhìn bánh bao nhỏ bằng đôi mắt lấp lánh, nghe bé nói xong, cô ta tức giận trợn mắt nhìn Trương Vũ.
Đinh Lan vừa mới xuống xe để đi theo Thất Nguyệt, lúc mà cô ta thấy bánh bao nhỏ liền suýt chảy nước miếng. Đinh Lan vừa mới hai mươi mấy tuổi, chính vì không có sức chống cự đối với những thứ ngây thơ, dễ thương, nên nháy mắt đã bị bánh bao nhỏ chinh phục. Trong lòng còn cao hứng nghĩ thầm: có đội trưởng như thế này cũng được nha, khi chạm vào cảm giác thật thích. Hiện tại nghe bánh bao nhỏ nói là bị Trương Vũ bắt cóc, cô ta lập tức gắn cho Trương Vũ cái mác "cầm thú".
Những chiếc xe đi ở phía sau cũng dừng lại, ba mươi mấy người bước ra khỏi xe, thẻ quân đội tung bay phần phật. Bọn họ cũng đều biết con trai của Thất Nguyệt trở thành đội trưởng. Cho dù trong lòng không muốn, nhưng không thể không đồng ý được.
Bọn họ đi phía sau cho nên tất nhiên đều không biết chuyện gì đang diễn ra, thế là Đinh Lan lòng đầy căm phẫn kể cho những người này nghe một lần, không chỉ thế cô ta còn thêm mắm thêm muối vào nữa. Vì vậy, cả đội đều nổi giận, tuy là bọn họ không muốn, nhưng đây chính là đội trưởng mới của bọn họ đó! Trước kia bọn họ cũng đã gặp qua Trương Vũ ở căn cứ, biết hắn là dị năng giả cấp ba. Nhưng cho dù có là dị năng cấp ba đi chăng nữa thì bọn họ cũng không sợ, bởi vì ở đây còn có đại thần Thất Nguyệt gánh team đấy nhé!
Lúc này mà không biểu hiện thật tốt trước mặt đội trưởng mới thì còn đợi đến khi nào nữa chứ?
Vì thế, một đám người bắt đầu khởi động dị năng.
"Từ từ đã." Thất Nguyệt lạnh mặt, ngăn mọi người lại, sau đó cô nhấc bánh bao nhỏ lên, mặt đối mặt với bé: "Nói cho mama nghe, rốt cuộc là có chuyện gì? Sao lại thế này?"
Trương Vũ nhẹ nhàng thở ra, thật may là người mẹ này biết đạo lý.
Đường Đường bị nhấc ở giữa không trung giống như chú gấu trúc mũm mĩm lúc ẩn lúc hiện, bé đảo mắt từ phải rồi lại qua trái. Thất Nguyệt nhìn chằm chằm Đường Đường, nói: "Con có thể nói dối, nhưng nói dối chính là hành vi của kẻ yếu. Thế con là một đứa bé yếu đuối vô dụng à?"
Cái miệng Đường Đường mếu máo, đôi mắt đã ướt đẫm, nói: "Tiểu Ngư trộm đồ bị con bắt được cho nên con mới để chú ấy đưa con đến đây."
Trương Vũ đứng ở bên cạnh xen mồm nói: "Không phải là tôi đưa, là nhóc bắt cóc tôi tới đây."
Trương Vũ vô cùng khẳng định gật gật đầu, sau đó dùng vẻ mặt chờ mong đợi Thất Nguyệt dạy dỗ Đường Đường, trả lại sự công bằng cho chính mình.
"Ồ? Thật sao?" Thất Nguyệt nhìn về phía Trương Vũ hỏi.
Gương mặt này của Thất Nguyệt lớn lên đúng kiểu tiểu bạch hoa, làm người ta vừa thấy liền cảm thấy đó là một cô gái thiện lương và trong sáng, trong đầu Trương Vũ lập tức liền nghĩ như vậy, sau đó nói: "Đúng vậy, cô nên quản giáo con trai cô thật tốt, nhóc còn hạ dấu vết tinh thần vào người tôi, hiện tại cô đã trở lại, thì mau mau giải cho tôi đi!"
Thất Nguyệt gật gật đầu, cúi đầu nhìn Đường Đường, bé đang dùng chân cọ cọ tuyết, cô nói: " Con làm được đấy, như vậy thì không sợ hắn chạy thoát nữa rồi." Sau đó cô nhìn sang Trương Vũ đang nghẹn họng trân trối, rồi nói tiếp: "Nếu Đường Đường thích anh như vậy, thì về sau anh giúp tôi trông bé đi!"
"Cô dựa vào cái gì chứ?" Trương Vũ la to, trên mặt đều là nét kinh hoảng không thể ngờ.
Thất Nguyệt điềm tĩnh liếc nhìn Trương Vũ một cái rồi nói: "Dựa vào việc anh đến nhà tôi trộm đồ, nếu như tôi mà ở nhà thì Tiểu Hoa lại có thêm một suất cơm chiều rồi."
Nghe được tên Tiểu Hoa, Trương Vũ liền rùng mình một cái, đáng lẽ ra hắn không nên nghĩ rằng mẹ của tiểu ác ma này sẽ là thánh mẫu.
Nhìn Đường Đường trong lòng Thất Nguyệt, thấy bé đang nhìn về phía hắn làm cái khẩu hình "Cáo trạng tinh", Trương Vũ liền cảm thấy cuộc sống bắt đầu càng ngày càng trở nên tồi tệ.
Thất Nguyệt và người của tiểu đội Long Chiến đã đến căn cứ, gần như là toàn bộ căn cứ đều đã biết chuyện này.
Đặc biệt là những người cấp trên của căn cứ, bọn họ đã cho rằng tiểu đội này có lẽ là toàn quân đều diệt, nhưng bất ngờ thay họ lại sống sót trở về.
Sau đó lại nghe nói tiểu đội chỉ có ba mươi mấy người, thì bọn họ mới hoàn toàn yên tâm. Hai ba mươi người thì không đủ để gây ra sóng to gió lớn gì.
"Cậu vừa mới nói bọn họ có đội trưởng mới đúng không?"
Người nói chuyện chính là một người đàn ông thật béo, ông ta ôm một người phụ nữ ở trong lòng. Ả xinh đẹp, quyến rũ quấn lên người ông ta, hoàn toàn làm lơ người báo cáo đang ở bên cạnh.
"Đúng vậy, là một cô gái, tên là Phong Thất Nguyệt." Bí thư trả lời, rồi theo bản năng mà nhìn sang tay của người đàn ông kia đang sờ váy ả, cúi đầu nuốt khan một ngụm.
"Được rồi, đi xuống đi!" Người đàn ông béo phất phất tay, đuổi bí thư đi.
Cửa mới vừa đóng lại, ông ta liền ấn ả đàn bà kia lên sô pha, cúi người đè lên.
"Đừng mà~" Ả than nhẹ một tiếng, sau đó đẩy đẩy ông ta, trong mắt ả thoáng chốc hiện lên một tia chán ghét.
"Con tiểu yêu tinh nhà em, trên ngón tay của tôi đang dính thứ gì đây chứ, còn nói là không cần." Ông ta nói xong liền vén váy lên, rồi cúi người xuống.
"A, Đau quá! Triệu căn cứ trưởng à!" Thanh âm mềm ngọt của ả vang lên làm đối phương càng nổi lên hứng thú, nhất thời tiếng sô pha kẽo kẹt kẽo kẹt vang lên.