Kế Hoạch Thăng Cấp Của Bia Đỡ Đạn

Chương 71: Cuộc sống hạnh phúc thời mạt thế của Bánh Bao Đen (15)




Editor: Mực Một Nắng

Beta-er: Niêm Hoa Nhất Tiếu

Hiện tại Thất Nguyệt đã là dị năng giả cấp 5, cấp bậc này nếu nói ra nhất định sẽ hù chết một đống người, nhưng cô lại không cảm thấy việc này có gì lợi hại. Vốn dĩ trong giai đoạn đầu dị năng giả rất dễ thăng cấp, hơn nữa cô còn biết phương pháp tinh lọc tinh thạch và cách thăng cấp dị năng, vì vậy tốc độ tiến bộ đương nhiên sẽ nhanh hơn rất nhiều. Hiện tại Đường Đường cũng là dị năng giả cấp 5, nhưng dị năng giả tam hệ cấp 5 xưa đâu bằng nay, so với Thất Nguyệt, bé lại càng biến thái đến mức làm người ta khiếp sợ.

Thất Nguyệt ngưng thần nín thở, quanh thân cô bắt đầu xuất hiện một vòng bảo hộ vô hình, đây là không gian bích trướng* của hệ không gian. Thất Nguyệt ở trong đó tương đương với việc đặt bản thân trong một không gian nhỏ độc lập, cho dù công kích tinh thần lực cũng vô dụng đối với cô.

[*] khônggianbíchtrướng:tấmmànchắntrongsuốtngăncáchkhônggian

Có thể nói hệ tinh thần là BUG, nhưng vạn vật đều có khắc chế, nếu hỏi hệ tinh thần bị khắc chế bởi cái gì, câu trả lời chính là - bị hệ không gian khắc chế. Nếu không thể công kích tinh thần lực của Thất Nguyệt, vậy đối với cô mà nói, cho dù là zombie cấp 4 cũng chỉ tốn thêm chút sức để chém mà thôi.

Ngoại thành, trong một căn phòng, lửa trại đang được đốt lên, ban đầu nơi đây vốn là cửa hàng tạp hoá ven đường, ôtô đi qua nếu muốn mua đồ ăn thức uống sẽ tới đây. Sau khi mạt thế nổ ra, toàn bộ thực phẩm trong cửa hàng đã sớm bị cướp đoạt không còn lại gì, nhưng may mắn, bởi vì nơi này nằm ngay bên đường, tất cả các cửa sổ đều được gia cố thêm một tấm ván gỗ phòng trộm, vì vậy chỗ này hiện tại cũng xem như khá an toàn.

Ba mươi mấy người trú tại đây đều là người may mắn sống sót sau tai nạn. Bọn họ gặm bánh quy trong tay, ríu rít bàn luận về người phụ nữ thần bí kia.

Một thanh niên trẻ tuổi chợt đẩy Đinh Lan đang ăn bên cạnh một cái, làm mặt quỷ, nhỏ giọng nói:

"Chị Lan, chị nghĩ người phụ nữ kia có thể sống sót được không? Sẽ không chết ở nơi đó chứ? Đó chính là zombie cấp 4 a, chúng ta ở lại đây chờ cũng vô dụng, chẳng đợi được ai đâu."

Mặc dù hắn đã rất nhỏ giọng, nhưng không gian nơi này không lớn, người bên cạnh đều có thể nghe thấy rõ ràng. Đinh Lan còn chưa kịp nói gì, Trụ Tử liền tức giận, lên tiếng phỉ nhổ:

"Hứa Song Tử, cậu có còn là người không? Người kia vừa mới cứu cậu đấy, vậy mà cậu còn có thể nói ra lời như vậy! Tôi nói cho cậu biết, cho dù hôm nay có bị đông lạnh đến cũng phải chờ. Nếu còn ai dám nói ra những lời như vậy thì đừng trách ta trở mặt."

Đinh Lan trừng mắt nhìn Hứa Song Tử nói:

"Ở đây đợi đi."

Hứa Song Tử lẩm bẩm:

"Không phải ta cũng vì muốn tốt cho mọi người sao?"

Sau đó không tình nguyện quay lại góc tường ngồi xuống.

Lúc sau, mọi người đều yên lặng ăn đồ ăn của mình, trong lòng suy nghĩ về tương lai, liệu Thất Nguyệt có thể trở về hay không, nếu Thất Nguyệt không trở lại, con zombie kia có thể đuổi theo bọn họ hay không.

Không khí có chút ngưng đọng. Ban đầu, nguyện vọng của bọn họ đơn giản chỉ là có thể ra ngoài, nhưng đến khi đã thoát ra ngoài, bọn họ lại càng muốn nhiều hơn.

Tuy rằng trong lòng đa số mọi người đều cảm thấy Thất Nguyệt chắc chắn lành ít dữ nhiều, nhưng không ai nói ra. Mặc dù hiện tại là mạt thế, nhưng trong tâm trí mọi người ít nhất vẫn còn giữ lại chút lương tri, cho dù là vậy mọi người vẫn bàn bạc quyết định giữa trưa ngày mai sẽ rời đi.

Nhưng không cần chờ đến giữa trưa, khoảng nửa đêm, bên ngoài liền truyền đến tiếng xe ô tô, người đến chính là Thất Nguyệt.

Thực ra Thất Nguyệt đã sớm đem con zombie chỉ mới cấp 4 kia giải quyết xong, sở dĩ kéo dài thêm thời gian là vì bên trong thành còn không ít vật tư. Căn cứ theo nguyên tắc nhạn quá rút mao, cô thu thập hết toàn bộ vật tư, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn quay lại nơi tập hợp.

Khoảnh khắc nhìn thấy Thất Nguyệt, trong lòng mọi người liền xuất hiện hai chữ: Đại thần.

Quần áo của cô vô cùng sạch sẽ, không dính một chút máu đen zombie nào, trên người cũng không có vết thương. Lúc này mọi người hiểu, họ thực sự đã gặp được cao thủ rồi. Trước đây, đội trưởng của bọn họ chính là dị năng giả cấp 3, cương thi kia chỉ cần hạ một chiêu liền hạ gục hắn.

Hệ tinh thần vốn không có biện pháp phòng ngự, chỉ cần trúng chiêu, tinh thần lập tức bị rối loạn. Nhớ tới cảnh tượng lúc ấy, thời điểm Lôi đội trưởng bị khống chế, dùng một đao móc ra trái tim của chính mình, mọi người đều không rét mà run.

Thất Nguyệt rất hài lòng về việc những người này giữ đúng lời hứa chờ cô, không khỏi mỉm cười một chút. Sau đó lấy từ trong không gian một ít vật tư nói:

"Tôi lấy được một ít vật tư ở chỗ gặp chúng ta gặp nhau, chỗ vật tư này để cho mọi người. Sáng mai, các ngươi phân ra một người dẫn đường cho ta, ta muốn về nhà một chuyến."

Bọn họ trăm triệu lần không nghĩ tới Thất Nguyệt hào phóng như vậy, thế nhưng còn có thể lấy ra vật tư của mình, càng kinh ngạc hơn nữa chính là Thất Nguyệt lại là một dị năng giả hệ không gian. Dị năng hệ không gian tuy rằng hiếm thấy, nhưng ở căn cứ vẫn có vài người. Tuy nhiên, có năng lực chiến đấu như vậy thì lại rất ít, đa số đều sắm vai kho hàng di động.

Thất Nguyệt lấy từ trong không gian một tấm thảm, ngủ một đêm trong xe. Cô và người của Long Chiến không thân quen, không muốn cùng những người này ở chung một căn nhà. Gần đây khí hậu càng ngày càng khắc nghiệt, đến nửa đêm, Thất Nguyệt tỉnh lại vì lạnh, phát hiện ngoài trời tuyết đã bắt đầu rơi, vì vậy cô lại lấy thêm một tấm thảm. Khi cô tỉnh lại lần nữa đã là sáng sớm ngày hôm sau, tuyết rơi dày gần hai mét, xe của Thất Nguyệt gần như bị chôn trong tuyết.

Thực ra trong lòng Thất Nguyệt lúc này đã nóng như lửa đốt. Cô biết lúc này mạt thế đã bắt đầu tiến vào giai đoạn tiểu băng hà, cô thực sự rất lo lắng cho Đường Đường đang ở nhà một mình, không biết bé sẽ như thế nào, tuy rằng cô đã dự tính trước điều này, để lại cho bé vật dụng sưởi ấm nhưng Đường Đường nhỏ như vậy, sẽ biết sử dụng sao?

Với thời tiết như thế này, Thất Nguyệt căn bản không có biện pháp về nhà, trước tiên chỉ có thể cùng người của Long Chiến đi đến căn cứ. Bởi vì trên mặt đất quá nhiều zombie nên căn cứ đã triệu tập dị năng giả hệ thổ đào một thông đạo, Tuy rằng phải trả một ít tinh thạch mới cho phép sử dụng thông đạo, nhưng đối với thất Nguyệt mà nói, đây là biện pháp tốt nhất lúc này.

Điều làm Thất Nguyệt không nghĩ tới chính là cô thế nhưng lại gặp được Lương Tử - dị năng giả hệ băng. Qua một đêm, người của tiểu đội đã hồi phục hoàn toàn dị năng. Hiện tại tinh thần ai nấy đều phấn chấn, khác hẳn với thời điểm suy sụp ban đầu lúc Thất Nguyệt nhìn thấy bọn họ. Mà Lương Tử sau khi đã rửa mặt sạch sẽ hóa ra lại là một tiểu hỏa cực kì tuấn tú.

Dị năng băng hệ rất thích hợp để quét tuyết. Lương Tử đi trước mở đường, Thất Nguyệt cùng mọi người từ từ lái xe theo sau. Đinh Lan ríu rít nói chuyện phiếm cùng Thất Nguyệt, lúc thì hỏi con trai cô lớn từng nào, chồng làm nghề gì, lúc lại hỏi Thất Nguyệt đã gia nhập tiểu đội nào hay chưa. Đến lúc Thất Nguyệt đã không chịu nổi tính tình ồn ào, cô cũng không còn tìm được đề tài gì để nói nữa, Đinh Lan mới ngượng ngùng nói ra mục đích của mình. Cô cùng các thành viên khác trong đội đã bàn bạc, cuối cùng đưa ra quyết định, hi vọng Thất Nguyệt có thể làm đội trưởng của bọn họ.

Nếu như là tiểu đội Long Chiến trước đây, để Thất Nguyệt lên làm đội trưởng Đinh Lan nhất định sẽ cảm thấy Thất Nguyệt đã chiếm được tiện nghi lớn. Nhưng hiện tại người của tiểu đội Long Chiến còn chưa tới ba mươi mấy người, tuy rằng những người còn sót lại cũng không đến mức dưa vẹo táo nứt, chính là nhân số thực sự quá ít, cấp bậc cũng không cao. Hơn nữa vừa nhìn đã biết Thất Nguyệt là người không thiếu cái ăn, năng lực lại cường đại. Đinh Lan cảm thấy trừ phi Thất Nguyệt yêu thích việc làm quan, bằng không tiếp nhận Long Chiến thực sự không có ý nghĩa gì, còn không bằng chính mình tự tạo một cái.

Thất Nguyệt trầm tư một chút sau đó nói:

"Ta cũng không muốn làm đội trưởng gì đó."

Trong lòng Đinh Lan toát ra hai chữ: Quả nhiên.

Sau đó Thất Nguyệt tiếp tục nói:

"Nhưng tôi có thể đề cử cho cô một người, con trai tôi!"

Đinh Lan nhìn Thất Nguyệt, cảm giác cô cực kì trẻ tuổi, con trai chắc hẳn cũng không lớn lắm? Trong lòng Đinh Lan dâng lên vô số dấu chấm hỏi, thử hỏi:

" Con trai cô bao nhiêu tuổi?"

"Năm tuổi rưỡi, sắp sáu tuổi!" Thất Nguyệt nhàn nhạt nói.

Mặt Đinh Lan nháy mắt xanh mét, sau đó cô có khuyên bảo thế nào Thất Nguyệt cũng mặc kệ, tiếp tục lái xe.

Cuối cùng, Đinh Lan chỉ có thể thỏa hiệp, năm tuổi thì năm tuổi! Vì có thể bắt cóc mẹ nó, Đinh Lan đành phải bỏ đi nguyên tắc mà khuất phục.

Trên thực tế Đinh Lan cũng chỉ có thể đồng ý, thời điểm tiểu đội Long Chiến còn huy hoàng đã đắc tội không ít người, đặc biệt là đội trưởng trước đây của bọn họ, đến đâu cũng mở ra "kỹ năng" khinh bỉ người khác, vì thế nên Long Chiến và các tiểu đội trong căn cứ không mấy hoà thuận, thù hận kéo đến mức càng ngày càng lớn.

Trước đây, đội của bọn họ nhiều người, đội trưởng lại có năng lực cường đại nên Đinh Lan không cảm giác được gì, nhưng trên đường trở về lần này, Đinh Lan cảm thấy đầy sự nguy hiểm.

Hiện tại đám người bọn họ đến một dị năng giả cấp 3 cũng không có, như vậy lúc trở về căn cứ đừng nói là vật tư mang về có giữ được hay không, có khi đến mạng cũng không còn.

Có sẵn đùi của đại thần, Đinh Lan nghĩa vô phản cố từ bỏ một thứ gọi là "tiết tháo", nhanh chóng lao tới ôm lấy thật chặt.

Rất nhiều năm sau, mọi người đều tán thưởng ánh mắt của Đinh Lan, nhưng trong nhật ký của nàng, Đinh Lan lại viết một câu:

"Đời người, hai chữ vận khí!"