Kế Hoạch Thăng Cấp Của Bia Đỡ Đạn

Chương 66: Cuộc sống hạnh phúc thời mạt thế của Bánh Bao Đen (10)




Editor: Lazi

Beta-er: Niêm Hoa Nhất Tiếu

#Tiếu: click playing video before reading

Thất Nguyệt bắt đầu dạy Đường Đường cách sử dụng dị năng, cũng bởi vì có nguồn cung cấp tinh hạch lớn từ cô, dị năng của bé tăng lên nhanh chóng.

Không chỉ vậy, Thất Nguyệt còn dạy võ công cho Đường Đường. Điều khiến cô kinh ngạc vui mừng chính là, ở phương diện này, Đường Đường cực kỳ có thiên phú, hơn nữa tuổi tác của bé còn nhỏ, tốc độ phát triển vô cùng nhanh chóng, khiến Thất Nguyệt càng thêm hâm mộ.

Mỗi ngày Thất Nguyệt đều ra ngoài bắt hai con zombies về cho Đường Đường chơi đùa. Hiện tại Đường Đường đã không còn sợ zombies nữa, ngược lại bé còn phát hiện, chơi đùa kiểu này thật sự rất thú vị. Vì thế zombies trong khu vực gần đây cực kỳ khổ sở, cuộc sống hàng ngày đều như nước sôi lửa bỏng, phần lớn đều bị Đường Đường "chơi" đến hỏng. Vì vậy, số lượng zombies du đãng gần biệt thự của hai mẹ con Đường Đường càng ngày càng ít, Thất Nguyệt chỉ có thể đi xa hơn một chút, dẫn dụ thêm mấy con mới đến.

Nửa năm sau, Thất Nguyệt tính toán đi thăm dò tình huống tại căn cứ cứu trợ một chút. Đường Đường đã sống tách biệt với mọi người rất lâu, kéo dài thêm nữa cũng không tốt. Bé cũng không thể vĩnh viễn ẩn cư cùng với cô, như vậy bé sẽ mất đi kĩ năng giao tiếp.

Tuy nhiên, lần này Thất Nguyệt không tính toán mang theo Đường Đường. Hiện tại Đường Đường rất thích quấn lấy cô, cô cần phải để bé học cách sống độc lập. Bây giờ, chính cô cũng không còn là đối thủ của tiểu gia hoả này, ngược lại, bé vô cùng thông minh gian trá, hệt như tiểu hồ ly. Cho nên Thất Nguyệt căn bản không lo lắng Đường Đường ở nhà sẽ gặp nguy hiểm, cho dù có gặp nguy hiểm, cũng là mấy người tự tiện xông đến.

Thất Nguyệt dặn dò Đường Đường những việc cần chú ý. Nhưng Đường Đường vừa nghe Thất Nguyệt không mang theo bé ra ngoài, bé liền mặc kệ không làm, bắt đầu nháo loạn lên!

"Mama ơi, cho con đi theo nhé! Con sẽ ngoan ngoãn, còn có thể giúp mama đánh quái, con không muốn ở nhà một mình đâu." Đường Đường giống như cái bánh quai chèo, xoắn xuýt ôm lấy chân Thất Nguyệt, sống chết không buông.

Nếu là bình thường, Thất Nguyệt khẳng định không chịu được tiểu gia hoả này làm nũng, nhưng hôm nay cô thập phần kiên quyết. Mặc kệ Đường Đường náo loạn như thế nào, Thất Nguyệt đều dứt khoát kéo Bánh Báo Nhỏ bám dính như kẹo mạch nha này xuống.

"Mama không cần con nữa phải không? Con sẽ đáng yêu hơn một chút, mama dẫn con theo đi mà!" Đường Đường dùng chiêu đáng thương đại pháp, đôi mắt ngập nước nhìn Thất Nguyệt.

Nhưng Thất Nguyệt vẫn kiên quyết lắc đầu.

"Mama ơi, mama xem con học tiếng mèo kêu a, meow meow! O(∩_∩)O." Đường Đường lại xuất chiêu bán manh đại pháp, nhưng Thất Nguyệt vẫn như cũ, không hề bị dáng vẻ (so cute) của bé đả động.

Cuối cùng, Đường Đường chỉ có thể vẫy vẫy khăn tay nhỏ, dõi mắt trông mong nhìn Thất Nguyệt rời đi, bạn nhỏ cô đơn một mình trông nhà rất nhàm chán a~~~

Đường Đường chống cằm ghé lên cửa sổ, làm sao có thể tìm được một chút lạc thú a? Bé bắt đầu lâm vào trầm tư.

Ngay tại thời điểm Đường Đường đang buồn rầu chuyện tìm niềm vui, thì lạc thú lại tự động tìm tới hắn.

Chẳng lẽ đây chính là đạo lý mama nói: Ngẫu nhiên quay đầu, chợt thấy người dưới ngọn đèn chấp chới.

Đường Đường hoàn toàn không ý thức được bản thân dùng loạn thơ từ, mắt bé sáng lấp lánh nhìn chằm chằm ống thông gió, bởi vì ở đó, đang có hai người liều mạng bò vào bên trong.

Trước mạt thế, Trương Vũ là chủ một xí nghiệp nhỏ, mỗi ngày tan tầm đều về nhà chơi game, là một trạch nam điển hình, cũng không có bạn gái, đồng bọn thân mật nhất chính là ngũ chỉ cô nương*. Mạt thế tới, cả nhà hắn đều biến thành zombies, chỉ có mình hắn chạy thoát, xui xẻo nửa đường lại bị thương, may mắn sau khi phát sốt mấy ngày, hắn lại có được dị năng hệ phong.

[*] Ngũ chỉ cô nương: bàn tay năm ngón, ý chỉ thẩm du đó:")))))))

Trong mạt thế lăn lộn một thời gian, hắn liền có chút danh tiếng, cũng phát hiện mạt thế nhiều chỗ tốt, ít nhất đối với hắn là thế. Thời điểm muốn tìm một cô gái xinh đẹp để ngủ cũng chỉ cần hai gói mì hoặc một túi bánh quy, cho dù là nữ thần trước mạt thế, chỉ cần thêm một chút chocolate liền thu phục xong. Nào giống như trước mạt thế, bạn mua tặng kim cương, người ta còn chê kim cương nhỏ!

Trong thời đại mạt thế như thế này, năng lực của Trương Vũ không tồi, hắn thích nhất là những kẻ buôn tin tức. Không có chuyện gì thì đi kiếm vật tư, đánh quái vật, cuộc sống như vậy quả thực không tồi. Hiện tại các tiểu đội dị năng bắt đầu thiết lập chính trị, thu nhận những nhóm người không giống nhau, không có chuyện gì thì lượn qua lượn lại, khiến Trương Vũ phiền đến phát hoảng.

Sau đó, hắn vô tình đi vào khu vực này, liền gặp được hai tên dị năng giả mắt mù dám đánh cướp hắn, cuối cùng bị hắn cướp lại. Trương Vũ hận nhất chính là lũ cướp, bởi vì bản thân hắn cũng là cướp, loại người giống nhau mới dễ dàng nảy sinh thù hận. Hắn không khách khí giết một tên, tên còn lại thấy vậy liền quỳ xuống xin tha, nói chỉ cần tha cho y một mạng, y sẽ nói cho hắn biết nơi có nhiều vật tư.

Tên dẫn đường cho Trương Vũ gọi là Lão Ngu, dị năng thấp kém, thuộc hệ sức mạnh và tốc độ. Sở dĩ tên này biết đến nơi có vật tư là nhờ đồng bọn - kẻ vừa bị Trương Vũ giết tiết lộ, nhưng tại sao gã kia lại biết, vậy phải nói đến tên của gã. Gã tên Tảng, cũng chính là thanh niên béo ục ịch năm xưa bị Thất Nguyệt chém đứt một cánh tay. Tảng Hoà Giải có thù oán với một người phụ nữ sống tại khu này, vừa lúc mấy ngày tới người phụ nữ kia cần rời đi, để lại một mình con trai ở nhà. Vì vậy, Tảng liền tìm đồng bọn đến nhà cướp vật tư. Lúc đi được nửa đường liền gặp được Trương Vũ, bởi vì ngoại hình trắng nõn sạch sẽ, lịch sự văn nhã, hai người liền tính toán ôm cây đợi thỏ, kết quả lại bị con thỏ này cắn lại. Cuối cùng, một người chết, một người phải đi theo địch.

Trương Vũ dùng một chiêu phong nhận (lưỡi dao gió) cắt lỗ thông gió từ bên trong, buồn bực nhảy xuống. Nếu sớm biết bò xuống phiền toái như vậy, còn không bằng hao chút sức lực đánh bay cánh cửa cho xong! Trương Vũ dùng sức phủi sạch quần áo, lại xuất một chiêu, dùng gió thổi sạch tro bụi trên đầu.

"Chú, chú tới để trộm đồ sao?" Trương Vũ đang làm sạch bản thân, liền nghe thanh âm của trẻ con vang lên. Hắn theo hướng âm thanh nhìn tới, cách hắn không xa có một bé trai khoảng năm, sáu tuổi ngồi cạnh cửa sổ.

Đứa bé lớn lên vô cùng xinh đẹp đáng yêu, mặc một bộ quần áo có mũ gấu màu đen, đang mở to đôi mắt, tò mò nhìn hắn.

Đối với những kẻ hai tay đã sớm dính máu tươi như Lão Ngũ, Trương Vũ xuống tay rất dễ dàng, nhưng đối với một đứa trẻ, hắn vẫn mềm lòng theo bản năng, càng không nói đến một đứa bé xinh đẹp như vậy

Trương Vũ đang nghĩ phải trả lời như thế nào với thiên sứ nhỏ, Lão ngũ đã nhảy xuống từ lỗ thông gió. Y vừa đặt chân xuống đất liền mở miệng oán hận bên trong lỗ thông gió quá hôi hám, vừa nhìn qua liền thấy đứa bé, "Nhóc con này thật đẹp, vừa hay, lão tử từng "chơi" gái, "chơi" cả đàn ông, nhưng chưa từng "chơi" trẻ con bao giờ. Nghe nói mẹ của nhóc con này là một đại mỹ nhân, không chơi được mẹ nó, liền chơi con cô ta cho đỡ thèm!".

Trương Vũ cau mày, trong lòng nổi lên sát khí. Mặc dù hắn giết nhiều người, nhưng ít ra vẫn còn giới hạn đạo đức, còn loại người như Lão Ngũ này, quả thực là đồ khốn nạn!

Đường Đường dường như không cảm nhận được ác ý của Lão Ngũ, bé nhảy từ trên cửa sổ xuống. Vốn dĩ cửa sổ rất cao, nhưng bé nhảy xuống vô cùng nhẹ nhàng, sau đó lạch bạch chạy tới.

Khoảng cách dần thu ngắn lại, Trương Vũ phát hiện đứa nhỏ này quả thật vô cùng xinh đẹp, khuôn mặt mềm mại như đậu hũ, mắt to tròn đen nhánh, thiên chân vô tà nhìn hai người bọn họ. Mạt thế bùng nổ, trẻ con vốn đã ít, trẻ con đáng yêu như vậy lại càng ít hơn, Trương Vũ trong lòng dâng lên cảm giác yêu thích, ánh mắt cũng nhu hoà đi rất nhiều.

Đường Đường chớp mắt, ngửa đầu nhìn Lão Ngũ, nói, "Chú, chú tới cướp đồ ăn của nhà cháu sao?".

Lão ngũ thấy vậy, cười ha ha nói, "Lão tử không những muốn cướp đồ, mà còn muốn cướp người a! Tiểu tử, lại đây cho chú ôm một cái nào!". Vừa nói lão ngũ vừa cười ha ha, vươn bàn tay to muốn bắt Đường Đường qua, nhưng chỉ trong nháy mắt bé đã tránh khỏi.