Editor: Vân Cầm
Beta-er: Niêm Hoa Nhất Tiếu
#Tiếu: cùng chào mừng editor mới nào 🎁🎊🎉
"Lại mắng thêm một câu thử xem." Thất Nguyệt ngồi xổm xuống, một phen nắm lấy tóc của bà ta, cười nói.
Lúc này, trong mắt người khác, nụ cười của Thất Nguyệt quả thực chính là ma quỷ. Nước mắt, nước mũi của người phụ nữ lem đầy mặt, trong miệng không ngừng xin tha, "Tôi không dám nữa, thật sự không dám nữa. Người đại nhân đại lượng không chấp tiểu nhân, làm ơn buông tha cho tôi.".
Thất Nguyệt lắc lắc đầu thở dài nói, "Hôm nay tôi rất không vui, tại sao các người lại vô lý như vậy? Aiz~ Mỗi lần nhìn thấy đám vô lý các người tôi lại thấy đau lòng, rốt cuộc điều gì khiến các người sa đoạ đến bước đường này? Cho nên, tôi cảm thấy cần phải để các người biết lý lẽ quan trọng đến mức nào. Bây giờ đã biết chưa?". Thất Nguyệt một tay nắm tóc, một tay dùng chổi lau nhà vỗ lên mặt bà ta, miệng nói mấy lời triết lí.
Người phụ nữ sợ hãi gật đầu.
"Tốt, hiện tại bà có thể xin lỗi, nếu hôm nay tôi không hài lòng, bà đừng nghĩ bước chân ra khỏi nơi này." Thất Nguyệt đem y nguyên lời nói ban đầu của người phụ nữ trả lại bà ta, hất nắm tóc trong tay đi, vỗ vỗ tay, phủi bụi bặm trên người.
Người phụ nữ bị Thất Nguyệt trực tiếp đẩy lăn một cái, bà ta dùng sức bò lên, nước mắt nước mũi giàn giụa, khóc ròng nói, "Tôi sai rồi, là tôi không nên, cầu xin cô tha tôi! Cầu xin cô, cầu xin cô!".
Thất Nguyệt cũng không để ý tới bà ta, xoay người nhìn Đường Đường, bé há hốc mồm đến mức một quả trứng gà cũng đủ để nhét vừa. Thất Nguyệt vẫy tay cười với bé, nói, "Lại đây.".
Đường Đường lật đật chạy tới, đôi mắt tràn ngập những vì sao lấp lánh, ma ma hôm nay thật là đẹp trai.
"Bảo bối, có thấy không? Đây là phương pháp làm người, thời điểm gặp được người xấu liền đánh hắn, đánh tới khi hắn nguyện ý nói lý lẽ thì chúng ta nói tiếp, đã biết chưa?" Thoạt nhìn Thất Nguyệt thật sự rất giống một người mẹ tốt đang dạy con, giọng nói ôn nhu như nước, đương nhiên trước hết phải không tính đến lời "răn dạy tàn bạo" của cô,
Nữ giáo viên đứng sau nhìn Thất Nguyệt, âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, giáo dục trẻ nhỏ như vậy thật sự tốt sao?
Đường Đường dùng sức gật đầu, ma ma lợi hại nhất.
"Tốt, đem thằng nhóc mập lôi ra đây, chúng tôi muốn nói lý với nó." Thất Nguyệt chỉ về phía Đại Bảo đang trốn dưới bàn, nó đã sớm bị dọa đến phát run, oa oa khóc ròng, "Đường Đường tớ sai rồi, tớ không dám nữa, cũng không dám mắng cậu là con hoang, cậu tha cho tớ đi!".
Nó khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem, hiển nhiên đã bị doạ tới mức càng ngày càng lùi sâu vào trong gầm bàn.
"Con tha thứ cho nó không?" Thất Nguyệt vuốt má Đường Đường, hỏi.
"Được!" Đường Đường cao hứng dùng sức gật gật đầu, nhìn Thất Nguyệt sùng bái.
"Đường Đường ngoan nhất." Thất Nguyệt hôn hắn một cái, sau đó đứng lên, nói với giáo viên vẫn luôn đứng ở góc tường, "Hôm nay làm phiền cô giáo rồi, hiện tại chuyện giữa hai gia đình đã được giải quyết, tôi muốn đưa Đường Đường về."
Giáo viên nữ vội vàng gật đầu.
Thất Nguyệt cười cười, tiếp tục nói, " Đúng rồi, ngày mai Đường Đường sẽ không đến trường nữa, ta sẽ gọi cô giáo sau. Còn chuyện hôm nay..."
Thất Nguyệt cười hỏi "Nên làm sao bây giờ?".
Cô ta vô cùng thức thời, dùng sức gật đầu, nói, "Chuyện gì? Căn bản là không phát sinh chuyện gì hết, tôi không biết cái gì cả.".
Thất Nguyệt vừa lòng gật gật đầu "Ngươi thật như trên nói, ngàn vạn đừng cho ta thất vọng" Thất Nguyệt liếc lão sư một cái, hắn liền cảm thấy mồ hôi lạnh toát ra phía sau lưng.
Thất Nguyệt vaf Bánh Bao Nhỏ Đường Đường tay trong tay rời đi.
Giáo viên nữ nhìn Đường Đường cao hứng quơ chân múa tay cùng Thất Nguyệt nói chuyện, cả người lại rùng mình một cái.
***
Người phụ nữ kia và chồng bà ta mở một công ty, nhà cũng gần nơi này. Gia đình nhà này vẫn luôn ỷ mạnh hiếp yếu. Nếu là trước đây, xảy ra chuyện như hôm đó, gia đình bà ta đã sớm làm lớn chuyện, nhưng lần này Thất Nguyệt đánh người phụ nữ mập một trận, bà ta lại lặng yên không một tiếng động. Khi Thất Nguyệt ra ngoài mua đồ bắt gặp một nhà ba người đang tản bộ, người phụ nữ vừa nhìn thấy cô liền như thấy quỷ, vội vàng lôi kéo chồng chạy thật nhanh.
Thất Nguyệt đánh người mà không hề lưu lại một chút vết thương nào, giáo viên trong trường học cũng từ chối làm chứng, khăng khăng nói cô ta cái gì cũng không biết, gia đình người phụ nữ kia cũng không thể trách cứ. Chồng bà ta căn bản là thứ vô dụng, vẫn luôn bị bà ta đè đầu cưỡi cổ, thay vì để ông đi báo thù còn không bằng tự trông cậy vào bản thân. Vì vậy, người phụ nữ mập quyết định bà ta không bao giờ muốn gặp lại kẻ điên như Thất Nguyệt nữa.
Thất Nguyệt không có ý định để Đường Đường tiếp tục đến trường mầm non nữa. Mạt thế bùng nổ, hát bài ca "Tôi là người thợ sơn" căn bản chẳng có ý nghĩa gì. Dù sao lúc gặp phải zombie cũng không thể để Bánh Bao Nhỏ vừa múa vừa hát tiễn zombie đi được.
Thất Nguyệt bắt đầu dạy Bánh Bao Nhỏ một bộ quyền cước, bộ quyền cước này rất phổ biến ở thời đại Tinh Tế, được trẻ con tập luyện để kích phát tiềm năng dị năng.
Thế giới này có mạt thế rất giống lịch sử được ghi chép tại thế giới của Thất Nguyệt. Trong trí nhớ của Sở Thi Thi, cũng có một thiên thạch rơi xuống Trái Đất, ban đầu các nhà khoa học cũng không để ý, nhưng thực tế thiên thạch rơi xuống khác với các thiên thạch khác. Nó mang theo một loại virus, sau khi va chạm với Trái Đất, lấy thiên thạch làm trung tâm, virus bắt đầu khuếch tán nhanh chóng. Ban đầu chỉ có thành phố nơi thiên thạch rơi xuống xuất hiện hiện tượng zombie cắn người, nhưng càng về sau càng nghiêm trọng, thành phố này trở thành vật hy sinh đầu tiên thời mạt thế.
Khi mạt thế mới bắt đầu, chính phủ còn phong toả tin tức, nhưng chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, virus đã bao trùm toàn bộ hành tinh, vô số người biến thành zombie. Lúc này đến cả chính phủ cũng bất lục. Những người sống sót qua làn sóng cảm nhiễm đầu tiên bắt đầu sinh ra kháng thể đối với virus trong không khí. Khi kháng thể bắt đầu hình thành, một bộ phận con người bắt đầu bước vào giai đoạn tiến hoá, dị năng bắt đầu xuất hiện. Kháng thể của dị nhân (người có dị năng) cao hơn người bình thường 1000 lần, vì vậy miễn dịch với virus trong máu zombie. Nhưng người bình thường lại không may mắn như vậy, chỉ cần bị zombie cào trúng, những người này sẽ lập tức tử vong.
Trăm năm đại chiến, con người bắt đầu đối kháng với zombies. Loài người bắt đầu tìm hiểu các biện pháp hữu hiệu để kích phát dị năng, vì thế đã phát minh ra một số động tác có thể nâng cao tiềm lực thân thể, về sau càng lúc càng hoàn thiện, từ đó cho ra đời bộ công pháp mà Thất Nguyệt dạy Đường Đường.
Theo thời gian, nồng độ virus giảm dần, hàm lượng ngày càng loãng hơn, số lượng người có dị năng cũng theo đó mà giảm dần, vì vậy, đến thời của Thất Nguyệt, dị nhân đã trở thành lông phượng sừng lân (quý hiếm).
Nhưng thế giời này lại khác, lần khuếch tán thứ nhất là lúc nồng độ virus trong không khí cao nhất, trước đó nếu đem tiềm lực thân thể đẩy đến mức thích hợp, không những có thể kích phát dị năng mà còn đạt được dị năng hi hữu.
Bánh Bao Nhỏ hoàn toàn không biết vì sao mama dạy bé những động tác kì lạ này, Thất Nguyệt nói với bé, chỉ cần học xong sẽ có thể lợi hại giống mama. Hai mắt Bánh Bao Nhỏ lập tức sáng lên, nhớ tới ngày đó Thất Nguyệt đại triển thần uy, vì vậy mỗi ngày đều cố gắng rèn luyện. Ngoại trừ luyện tập với Bánh Bao Nhỏ, Thất Nguyệt còn có rất nhiều chuyện cần phải hoàn thành. Ba tháng thời gian, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn. Đối với cô, vì để Bánh Bao Nhỏ có thể sống hạnh phúc, cô còn rất nhiều chuyện phải làm.
Đầu tiên là nhà, Thất Nguyệt đi xem nhà đất, cuối cùng mua một căn biệt thự mà cô cảm thấy không tồi.
Chủ nhân cũ của biệt thự lúc trẻ là một quan viên, sau đó gặp chuyện, cắt cổ tay trong phòng, máu chảy đầy đất, nghe nói còn lên cả TV. Bởi vì nơi này không may mắn, nên sau khi biệt thự được thu hồi và bán lại cũng không có ai mua, Thất Nguyệt dùng một cái giá thật hợp lí để mua nó. Cát lợi không may mắn? Thất Nguyệt căn bản không để bụng, mạt thế bùng nổ nhà ai mà chẳng chết vài người, so sánh với việc cắt cổ tay tự sát này thì đây cũng quá nhẹ nhàng rồi.