Quyển 4
Editor: Tiểu Hy Hy
Beta-er: Niêm Hoa Nhất Tiếu
Lúc đầu tại sao lại không hề có một chút phòng bị nào với anh
Đợi đến lúc nhìn thấy anh bắt cá hai tay, trái tim em vỡ vụn
[5214 - Mã Mã]
[*] Bánh Bao Đen không phải là bánh bao đen, nguyên gốc là "hắc bao tử". Ở đây, "hắc" là "hắc" trong "hắc hoá".
Thất Nguyệt cảm giác được một lực hút kéo cô trở về không gian, cô nằm cuộn tròn trên đất, hít sâu vài hơi mới giảm bớt được cảm giác không khỏe khi đột ngột thay đổi không gian.
Thất Nguyệt vừa ngẩng đầu liền thấy một người ngồi trên sofa trước mặt đang nhìn mình đầy hứng thú, đúng là Bạch Dạ Hi đã lâu không gặp, Thất Nguyệt nhướng mày, không ngờ có thể gặp lại hắn ở đây.
Chẳng qua như vậy lại càng tốt, vừa lúc có vài chuyện muốn thỉnh giáo hắn.
"Cô làm không tệ, vượt qua dự kiến của tôi." Bạch Dạ Hi bưng ly hồng trà lên, nhàn nhã nhấp một ngụm, sau đó nở nụ cười tán thưởng với Thất Nguyệt.
"Cảm ơn." Thất Nguyệt đứng lên, ngồi lên chiếc ghế đối diện hắn.
Nơi có Bạch Dạ Hi nhất định sẽ có một bộ diễn xuất quý tộc như vậy, trà cụ tinh xảo, hồng trà thuần hương, điểm tâm ngon miệng cùng với ghế dựa màu trắng thoải mái.
"Không phải khen thưởng khách khí đâu, rất nhiều người, đặc biệt là phụ nữ, lúc làm nhiệm vụ đều bị cảm tình của mình chi phối. Có vô số người trở thành thần tuyển giả, nhưng có thể duy trì nhiệm vụ thì vô cùng ít. Tôi hi vọng cô sẽ không tôi phụ sự kì vọng của tôi, dù sao tìm được một thần tuyển giả tài năng cũng không phải chuyện dễ dàng." Bạch Dạ Hi cong môi cười khẽ, ngón tay khẽ gõ lên tay vịn của ghế dựa, giọng điệu thưởng thức.
"Ngoại trừ tôi còn có thần tuyển giả khác?" Thất Nguyệt kinh ngạc hỏi.
"Ừ hửm!" Bạch Dạ Hi nghiêng đầu, cười khẽ.
"Bọn họ ở không gian khác sao?" Thất Nguyệt lại nói nghi hoặc.
Nhưng lần này Bạch Dạ Hi không trả lời vấn đề của cô, nhấp ngụm trà nói, "Cô còn vấn đề nào muốn hỏi tôi không? Tôi sẽ không thường xuyên tới đây, trừ khi cô thăng cấp lên nhiệm vụ trung cấp, hoặc là thất bại, đến lúc đó có thể tôi sẽ trở lại để đưa tiễn cô.".
Giọng điệu Bạch Dạ Hi rất nhẹ nhàng, ngay cả khi nói về cách giải quyết hậu quả cũng y như nói với cô về mấy vấn đề linh tinh như điểm tâm ăn rất ngon, thời tiết thật sáng sủa...
Đối với Bạch Dạ Hi, Thất Nguyệt đã có nhận thức bước đầu, cho nên cô không hề kinh ngạc, cô nhớ tới một vấn đề khiến mình bối rối, liền hỏi, "Nhiệm vụ lần trước tôi làm được thưởng thêm một trăm điểm kinh nghiệm, tại sao lại vậy?".
Bạch Dạ Hi gật đầu, sau đó giải thích, "Cô làm nhiệm vụ cho không gian, là để nhận được linh hồn của người ủy thác, như vậy có thể có được năng lượng, nhưng ngoài ra còn một cách khác để có được năng lượng, chính là nhận được thứ cảm xúc cảm kích tích cực từ người khác.
Cảm xúc thật ra chính là một loại năng lượng phát tiết, mà năng lượng cảm xúc xấu là sự tức giận, không thể hấp thu được, cho nên dù là linh hồn của người ủy thác, không gian cũng phải dùng thần tuyển giả như các cô giúp chúng trừ đi cảm xúc giận dữ đó, mới có thể hấp thu.
Tương tự, căm hận, đố kị, chán ghét, năng lượng mang đến từ những cảm xúc kia là vô dụng, nhưng cảm kích, kính yêu thì thế giới có thể hấp thu được. Thế giới sẽ cho cô khen thưởng đồng giá để trao đổi, lúc đó mới có giá trị kinh nghiệm được thêm vào."
Thất Nguyệt bừng tỉnh gật đầu, trong lòng hiểu rõ, xem ra bản thân phải ngẫm lại phương pháp, cách kiếm thêm thu nhập như vậy cũng không tồi.
Thấy Thất Nguyệt không còn gì muốn hỏi, Bạch Dạ Hi cũng không ở lại nữa, biến mất.
Thất Nguyệt mở cửa hàng trao đổi, phát hiện lần này mình lại có thêm một trăm điểm, loại thu nhập thêm này khiến Thất Nguyệt vô cùng vui sướng, xem ra đây là phần thưởng vì cứu những người trong võ lâm đó.
Lần này Thất Nguyệt cũng không đổi thứ gì. Thứ nhất, cô muốn để dành cho bất kì tình huống nào xảy đến. Thứ hai, cô cảm thấy có thể để dành chút điểm đổi những thứ tốt hơn. Những vật phẩm đắt giá có rất nhiều tuyệt phẩm, Thất Nguyệt thèm nhỏ dãi không thôi.
Thất Nguyệt nghỉ ngơi một chút, điều tiết tâm trạng, sau đó tiến vào nhiệm vụ tiếp theo.
------
Người ủy thác nhiệm vụ Thất Nguyệt lần này là một người mẹ trẻ, cô ấy hy vọng Thất Nguyệt có thể bảo hộ con trai cô ấy, để nó có thể trải qua một đời bình an.
Nguyên chủ tên Sở Thi Thi, thân phận hơi xấu hổ chút, là một tình nhân được tổng tài trẻ tuổi Đường Diệp bao dưỡng bên ngoài.
Sở Thi Thi lớn lên ở cô nhi viện từ nhỏ, bởi vì thành tích học tập tốt, thật vất vả dựa vào vừa học vừa làm cộng thêm người tốt trợ giúp mới học xong đại học. Tốt nghiệp đại học, cô lập tức nhận lời mời tới một công ty, khoảng thời gian thực tập được tổng tài của công ty - Đường Diệp coi trọng, vì thế Đường Diệp nào là hoa, du thuyền, ngắm sao, tất cả những thứ hay có trong phim thần tượng thanh xuân, cơ bản Đường Diệp đều chơi hết, rốt cuộc Sở Thi Thi không đỡ được viên đạn bọc đường quá chí mạng, bá đạo tổng tài ôm được mỹ nhân về.
Cậu chuyện mở đầu rất giống với tổng tài văn đang thịnh hành, tiểu bạch hoa không bối cảnh cùng tổng tài bá đạo trẻ tuổi ở bên nhau, các loại hơi thở sủng văn ập vào mặt. Nhưng phía sau câu chuyện lại vô cùng hiện thực, Sở Thi Thi coi Đường Diệp là người yêu, nhưng Đường Diệp coi Sở Thi Thi là tình nhân, kênh não của hai người không thống nhất, vì thế Sở Thi Thi bi kịch.
Tuy rằng Đường Diệp thích Sở Thi Thi, nhưng lại không muốn cưới cô, chỉ luôn có lệ với cô, cuối cùng lại kết hôn với thiên kim của một công ty lớn khác.
Sở Thi Thi vô cùng thống khổ, muốn rời đi, nhưng làm sao Đường Diệp có thể đồng ý, Đường Diệp là bá đạo tổng tài tiêu chuẩn, vì thế cô bị Đường Diệp nhốt lại với danh nghĩa tình yêu, thẳng đến khi Sở Thi Thi mang thai sinh được một đứa con trai, lúc này mới có thể ở cạnh Đường Diệp, trở thành tình nhân của hắn.
Sở Thi Thi yêu Đường Diệp, bây giờ đến cả con cũng có rồi, chỉ có thể nhận mệnh. Cô là một cái ngốc bạch ngọt, đã không có dũng khí đập thẳng một cái chậu hoa vào đầu Đường Diệp, cũng không có năng lực quyết chí tự cường trở thành một nữ cường nhân, chỉ có thể được nuôi như một con chim hoàng yến.
Nhưng mấy năm sau, cảm giác mới mẻ của Đường Diệp qua đi, mới đầu còn thường xuyên tới đây, về sau mỗi năm tới một lần đã là nhiều. Năm ấy con tròn bốn tuổi, vợ của Đường Diệp phát hiện chuyện của Sở Thi Thi, vì thế bắt Đường Diệp phải lựa chọn, hoặc là ly hôn, hoặc là cắt đứt với Sở Thi Thi, hơn nữa muốn hắn phân rõ giới hạn với con trai của Sở Thi Thi.
Một bên là một người phụ nữ đã không còn cảm giác, một bên là người vợ gia thế hiển hách, Đường Diệp rất dễ dàng chọn đứng về phía vợ. Đường Diệp cho Sở Thi Thi một số tiền làm phí nuôi con, từ đây xem như kết thúc. Hắn tự nhận mình đã tận tình tận nghĩa, bởi vì trong giới của bọn họ việc nuôi tiểu tam là rất nhiều, không mấy ai lại cho nhiều tiền như vậy.
Dù đau lòng, nhưng Sở Thi Thi chỉ có thể nhận mệnh, từ đó, cô xem con trai là ý nghĩa sống duy nhất của đời mình, chỉ muốn ở bên con cả đời.
Ai ngờ, có một ngày, thể loại truyện đột nhiên thay đổi, mạt thế tới.
Bởi vì khi ấy Đường Diệp sợ người khác phát hiện ra Sở Thi Thi, cho nên mua cho cô một căn biệt thự vô cùng hẻo lánh, người ở đây ít, đường nhiên tang thi cũng rất ít. Theo lý thuyết lượng thực trong nhà của Sở Thi Thi cũng đủ để cầm cự đến khi đội cứu trợ đến, nhưng người nhà Đường Diệp đến, hoàn toàn khiến Sở Thi Thi lâm vào tuyệt cảnh.
Nhà Đường Diệp là nhà có tiền, trong biệt thự cao cấp của nhà họ Đường cũng phải có ít nhất hai mươi mấy người hầu. Đầu mạt thế, trong nhà lại có thêm một đám tang thi đặc biệt hoạt bát. Đường Diệp lúc này cũng không chơi trò tổng tài bá đạo gì nữa, ngay cả vợ mình cũng không cần, trực tiếp kéo cha mẹ mình chạy trốn, Đường Diệp không chỗ để đi, lập tức nhớ tới Sở Thi Thi, vì thế rất không biết liêm sỉ đến đây ăn nhờ ở đậu.
Sở Thi Thi là một tiểu bạch hoa đơn thuần thiện lương, hơn nữa cô cũng có tình cảm với Đường Diệp, liền giữ cả nhà này lại. Mới đầu quan hệ còn tốt, mẹ Đường ngậm miệng mở miệng đều kêu Sở Thi Thi là con dâu, Đường Diệp cũng đối xử với con trai cô rất ân cần. Nhưng nuôi cả một gia đình này, căn bản không đủ đồ ăn thức uống, càng về sau thái độ nhà họ Đường càng ngày càng không tốt, mới đầu chỉ cho Sở Thi Thi và con trai cô một chút cơm nước, cuối cùng đến cả một chút cũng không cho.
Theo lý thuyết ông bà ruột thịt không thương cho người mẹ thì cũng niệm tình đứa cháu trai, nhưng từ nhỏ đã không thấy mặt đứa cháu này. Nếu là thời bình, có thể sẽ không keo kiệt mà đối xử với nó tốt một chút, nhưng lúc bấy giờ, chỗ đáng ghê tởm nhất của nhân tính hoàn toàn được hiển lộ ra.
Người làm mẹ buộc phải trở nên mạnh mẽ, lúc này Sở Thi Thi chỉ có thể bắt đầu mạo hiểm đi ra ngoài kiếm chút cỏ dại, vỏ cây cho con ăn, nhưng đứa trẻ năm tuổi, sao có thể chịu được mấy thứ này, mấy ngày sau thì đổ bệnh, đói đến mức hơi thở thoi thóp.