Editor: Lazi
Beta-er: Niêm Hoa Nhất Tiếu
Có những người, trong mắt không thể chứa được dù chỉ một nửa hạt cát, không phải vì bọn họ trời sinh đã như vậy, mà là bởi vì nhân sinh của bọn họ quá mức thuận lợi, không có gì có thể làm bọn họ cảm thấy uy hiếp, suy sụp. Mà thời điểm bọn họ gặp được, sẽ càng không thể nào khống chế nổi.
Thất Nguyệt tuy rằng có công phu tuyệt đỉnh, khinh công cao cường, lợi hại nhưng rốt cuộc thời gian cô luyện võ quá ngắn, so sánh với trình độ của Lạc Liên Y bất quá là sàn sàn như nhau. Nhưng Lạc Liên Y đã mất lý trí, chỉ công không thủ, xuất chiêu cũng không tính toán, làm Thất Nguyệt chiếm hết tiện nghi, không quá mấy chiêu, Thất Nguyệt liền dùng một chân đá Lạc Liên Y xuống dưới đài. Một chiêu cuối cùng này Thất Nguyệt vốn dĩ có thể dùng kiếm, khiến Lạc Liên Y không chết cũng sẽ bị thương, nhưng cô cố ý thủ hạ lưu tình, càng làm cho bộ dáng Lạc Liên Y thêm hùng hổ doạ người.
"Đa tạ." Thất Nguyệt liền ôm quyền, hướng về Lạc Liên Y đang ở dưới đài nói.
"Đừng giả vờ làm người tốt!" Lạc Liên Y lau vết máu bên khoé miệng, phun hạt cát trong miệng ra ngoài, cả giận nói.
Thất Nguyệt chơi xấu, cố ý đá từ phía sau, khiến Lạc Liên Y dùng một tư thế như chó ăn cứt cắm mặt ngã xuống dưới đất. Lúc này khoé miệng Lạc Liên Y bị cắn sưng lên, mặt dính đầy cát, quần áo lại bị Thất Nguyệt cắt vài đường kiếm, lộ ra da thịt trắng tuyết, bộ dáng chật vật không thôi.
Nếu hôm nay đổi thành người khác đối đãi như vậy với công chúa trong lòng bọn họ, những người này nhất định sẽ chửi mắng thật to. Nhưng hôm nay, vốn dĩ chính là Lạc Liên Y khiêu khích, hơn nữa thời điểm luận võ không được sử dụng các loai ám khí nguy hiểm trái với quy định, nhưng người ta chỉ đem Lạc Liên Y đá xuống dưới, cũng không thật sự đả thương nàng. Mọi người chẳng những không có cảm thấy Thất Nguyệt quá phận, ngược lại cảm thấy cô quá thiện lương, tâm mọi người liền nghiêng về phía Thất Nguyệt.
"Phong Khinh, con không sao chứ." Tiêu Thất Nương vội vàng chạy tới, vừa rồi chứng kiến Lạc Liên Y phóng ngân châm, lòng bà thoắt cái liền tràn ngập sợ hãi, may mắn Thất Nguyệt tránh thoát, nếu không còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
"Nương, con không có việc gì." Thất Nguyệt trấn an Tiêu Thất Nương, trong lòng cảm thấy ấm áp, trước đây cô không có cha mẹ, cảm giác ấm áp này thật khiến người ta tham luyến biết bao.
"Không có việc gì thì tốt, nương của con vừa rồi còn doạ sẽ chặt tay ta a." Thủy Hạo Nguyệt cũng vội vàng chạy lại, đùa với Thất Nguyệt.
Kỳ thật, vừa rồi Thủy Hạo Nguyệt cũng lo lắng không kém Tiêu Thất Nương, nếu Thất Nguyệt xuất kiếm chậm một chút, ông liền lên đài đại khai sát giới.
Nghĩ đến đây Thuỷ Hạo Nguyệt liền lạnh lùng nhìn Lạc Liên Y, ông thật sự không muốn cùng tiểu bối chấp nhặt, nhưng Lạc Liên Y quá mức ngoan độc, bất quá cũng chỉ là tỷ thí, cư nhiên nàng ta còn dùng ám khí.
"Ngô sư tỷ, môn phái của ngươi thật sự là dạy được đồ đệ tốt, may mắn Phong Khinh không có việc gì, nếu không Tiêu Thất Nương ta hôm nay dù liều mạng cũng phải đòi sư tỷ một cái công đạo." Tính tình Tiêu Thất Nương nóng nảy, vừa thấy Ngô Trần lại đây, tức khắc giận sôi máu, phẫn nộ quát lên.
Ngô Trần trong lòng ai thán, cư nhiên chọc phải một đôi sát tinh, vì thế hết xin lỗi rồi lại nhận lỗi, lúc này mới trấn an được Tiêu Thất Nương.
Ngô Trần cũng không còn tâm trạng xem luận võ, mang theo Lạc Liên Y cùng các đệ tử vội vàng rời đi, chờ trở về khách điếm hảo hảo giáo huấn đệ tử mình một phen.
Trận chiến hôm nay liền khiến Thất Nguyệt nổi tiếng, từ dung mạo,thân thủ của cô, đến thần tích "heo mẹ" Thuỷ Phong Khinh biến thành Thần Nga, hay là chuyện xưa giữa Mục An, Lạc Liên Y cùng Thuỷ Phong Khinh đều bị mọi người bàn tán xôn xao.
Hơn nữa Thất Nguyệt muốn Thu Đào đem người truyền tin tức ra ngoài, vì thế đoạn thời gian này, tên tuổi của Thuỷ Phong Khinh đã trở thành đề tài nóng hổi, mà cô cũng trở nên nổi tiếng, thành công PK hạ gục Lạc Liên Y, trở thành Quần Phương Bảng đệ nhất danh năm nay.
Thất Nguyệt vốn dĩ cho rằng nhiệm vụ khẳng định thành công, nhưng hoàn toàn không thu được bất kỳ tin tức nào. Thất Nguyệt buồn bực đem chính mình nhốt trong phòng một ngày, cẩn thận nghĩ lại xem có chỗ nào không đúng, rõ ràng cô đã đạt được danh hiệu mĩ nhân đệ nhất giang hồ rồi mà!
Suy nghĩ một ngày, Thất Nguyệt không thể không tiếp thu hiện thực, đó chính là, người ủy thác yêu cầu không chỉ có như vậy. Tuy rằng cô đứng đầu Quần Phương Bảng, nhưng thật ra không phải tất cả mọi người trong võ lâm đều thừa nhận. Lần này tuy thanh danh của Lạc Liên Y không tốt, nhưng fan của nàng ta vẫn còn rất nhiều. Bọn họ thất vọng đối với Lạc Liên Y, cũng không có nghĩa họ nhất định phải có hảo cảm với Thất Nguyệt.
Thất Nguyệt ở trong phòng suy nghĩ một ngày, khiến Tiêu Thất Nương lo lắng, thấy cô cơm chiều cũng không ra ăn, vì thế không cao hứng, xách hộp đồ ăn lại, gõ cửa phòng Thất Nguyệt.
Thất Nguyệt vừa lúc đói bụng, lại thấy Tiêu Thất Nương không cao hứng, liền dỗ dành bà, Tiêu Thất Nương mới hết giận mỉm cười.
Thất Nguyệt ăn vui vẻ, Tiêu Thất Nương thấy trên bàn có táo chua Thu Đào chuẩn bị sẵn dùng để tiêu thực, liền cầm một quả lên ăn.
"Tay nghề của Thu Đào thật tốt, ta bình thường không thích ăn cái này, cư nhiên hôm nay lại thấy ngon như vậy." Tiêu Thất Nương vừa ăn vừa nói.
Thất Nguyệt nghi hoặc nhìn táo chua trên bàn, cô cũng đã ăn thử, chỉ một quả liền thôi, vậy mà Tiêu Thất Nương lại thấy ngon.
Thất Nguyệt lại thấy Tiêu Thất Nương tiếp tục ăn mấy quả nữa, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.
Cô nhớ trong ký ức của Thuỷ Phong Khinh có xảy ra một sự kiện, mấy ngày trước khi Thuỷ Phong Khinh chết, Thuỷ gia có phái người lại chỗ nàng thông báo thân thể của Tiêu Thất Nương không khoẻ, muốn nàng trở về thăm. Nhưng Thuỷ Phong Khinh căn bản không quan tâm, nàng một lòng muốn nhào vào người Mục An, làm sao để ý được chuyện khác.
Hiện tại Thất Nguyệt ngẫm lại, nếu chỉ là do thân thể Tiêu Thất Nương không khoẻ cũng sẽ không báo cho Thuỷ Phong Khinh. Còn nếu nói Tiêu Thất Nương là bệnh nặng, người đưa tin sẽ nói thẳng, không làm chậm trễ hai mẹ con gặp nhau.
Chẳng lẽ là.... Tiêu Thất Nương có thai? Nhưng có thai là chuyện tốt, vì sao không nói cho Thủy Phong Khinh? Thất Nguyệt suy nghĩ một chút, cảm thấy chỉ có một nguyên nhân, Tiêu Thất Nương sinh non.
Thất Nguyệt duỗi tay giữ chặt tay của Tiêu Thất Nương, trong khoảng thời gian này cô đã học được chút y thuật, mạch tượng đơn giản cô vẫn có thể chẩn ra.
Tiêu Thất Nương không hiểu tại sao nữ nhi lại lôi kéo tay mình, vừa định nói chuyện, lại thấy Thất Nguyệt bắt mạch trầm tư, sau đó trên mặt Thất Nguyệt tràn đầy tươi cười.
"Nương, người có hỉ." Thất Nguyệt cao hứng nói, quả nhiên như nàng suy đoán, hài tử mới tròn hai tháng. Tiêu Thất Nương hoàn toàn không biết, nàng thường xuyên cưỡi ngựa, bình thường lại hay đánh nhau với người của Ma giáo do gần đây xảy ra chút vấn đề.
Thất Nguyệt thật sự cao hứng, sau khi làm xong nhiệm vụ cô liền phải rời đi. Tiêu Thất Nương luôn đối xử tốt với cô, Thất Nguyệt lo lắng khi cô rời đi sẽ khiến bà không chịu nổi. Hiện tại, hai người họ đã có thêm hài tử, cũng coi như có một người ký thác, an ủi nỗi lòng.
Tiêu Thất Nương không rõ nguyên do, ngây ngốc hỏi, "Có hỉ? Hỉ gì cơ?".
"Con sắp có đệ đệ hoặc muội muội a!" Thất Nguyệt cao hứng chỉ chỉ bụng Tiêu Thất Nương.
Tiêu Thất Nương không phản ứng, nửa ngày mới bừng tỉnh đại ngộ, kinh ngạc hỏi, "Ta mang thai?".
"Ân" Thất Nguyệt cao hứng gật gật đầu.
Tiêu Thất Nương quả thực cảm thấy không thể tin được, bà đã đến độ tuổi này mà vẫn có thể mang thai, cũng xem như là trai già đẻ ngọc.
Thất Nguyệt lại mời một đại phu khác tới xem, quả nhiên là hai tháng, Thủy Hạo Nguyệt cao hứng cười ngốc nghếch, tính cách khôn khéo trước nay biến mất không còn sót chút nào.