Kế Hoạch Tán Đổ Cố Thủ Trưởng Của Tôi

Chương 87




Một tháng sau

00:05

Vi Khiết uể oải nằm trên dãy bàn thư viện, đêm khuya khoắt, cảnh vật tĩnh mịch, xung quanh ngoài những bức tường sách khổng lồ ra thì không thể tìm thấy một bóng dáng người nào trong thư viện nữa.

Yên lặng dường như đã bao chùm toàn bộ không khí, lấn chiếm cả thân hình nhỏ bé gầy gò mà quật cường, kiên định. Cô vẫn còn ngồi đấy, chăm chú nghiên cứu, nghiền ngẫm mấy quyển sách tâm lý học, thuật phân tâm học khô khan như rơm rạ.

Ai bảo cô tò mò nhiều thứ muốn học như vậy cơ chứ? Từ khi bị lão Đinh kích động, tài năng hưng phấn nổi lên, Vi Khiết quyết định treo băng lên đầu tâm nhập học hành vào não, nắm chắc tay, thi lấy tấm bằng đôi cho oách. Mà giờ thì oách chẳng thấy đâu, đầu đau như búa của bao thanh thiên xử trảm.

Vi Khiết nhăn mặt, mò lấy cái điện thoại trong túi ra lướt mấy thông tin lá cải thị trường. Cũng chẳng có gì nhiều ngoài sức nóng của Đường gia phá sản triệt để cả. Riêng tính đến việc này thôi cô đã tốn không biết bao nhiêu công sức, thể lực dồn nén sức chịu đựng. Mấy tên phóng viên đuổi đến tận Đông Thành tìm cô phỏng vấn về việc gia đình, trong khi cô đây lại chẳng phải gia đình của nhà Đường ngoài cái họ gán ghép trá hình ra. Nhưng làm phải làm cho chót, cô đành diễn vài cái vai khổ sở khóc lóc cho báo đài thương cảm cho thân phận nữ nhi hèn mọn, ót ca năm nay mà tham gia không nghi ngờ nữa, chắc chắn thuộc về tiểu thư Đường đây. Khỏi bàn, tốn cả lít nước, đi vệ sinh ít hẳn đi.

Về phần Cố Mặc, anh và cô cũng ít liên lạc hẳn với nhau. Mỗi người có những cái bận chẳng thể nói của riêng mình, ai cũng giữ khư khư lại trong lòng. Anh không thường xuyên gọi điện, cô cũng không chủ động được mãi. Tình cảm dù thế nhưng không biết nó đang thế ở chỗ nào. Việc yêu xa dần chở thành rào cản cách biệt quá lớn giữa hai người.

Việc tình yêu, chẳng thể cưỡng cầu, chẳng thể cưỡng ép, chủ động đủ để hâm nóng nhưng không làm, im lặng chính là rào cản lớn nhất ngăn cách giữa hai cá thể tự tôn sừng sững.

Vi Khiết đặt điện thoại xuống, mắt đăm chiêu nhìn vào chiếc nhẫn daisy flower trên ngón tay áp út được anh tặng hồi còn ở Đông Thành cũng là lần cuối họ gặp mặt nhau, cô chẳng biết biểu đạt thế nào trong tình cảnh cô đơn thế này nữa, ngoài thở dài trong lòng. Nó rất đẹp, rất tỏa sáng, anh cũng vậy, cũng đẹp như chiếc nhẫn, cũng hoàn mĩ không kém nhưng anh sao lại xa quá, xa đến nỗi cô muốn tiến tới nắm lấy mà với không nổi. Cố Mặc à, Cố Mặc sao anh lại để con người nóng lạnh chẳng hay như em phải khổ tâm như này.

|Out of sight, out of mind|

Chán đời, Vi Khiết thu tay lại, rời tầm mắt khỏi chiếc nhẫn sáng lóa, gập bụp quyển sách to đùng tạo ra tiếng kêu vang hết cả thư viện. Cái tên băng đản ấy thật sự chẳng biết nhớ bạn gái gì cả? Cô không thể ngồi im nhìn bạn trai mình làm tình với công việc được, ngày mai liền về Tô Thành kháng chiến, bảo vệ người yêu. Cái thân này sắp đét đi vì buồn phiền.

Hạ mục tiêu vào tầm ngắm, cô nàng Đường nhanh chóng thu dọn sách vở trở về kí túc xá, ngủ một giấc mai ra trận. Anh không nhớ cô? Được thôi, cô làm anh phải nhớ cô đến phát điên.

- ------------☆☆☆☆☆------------