Kế Hoạch Tán Đổ Cố Thủ Trưởng Của Tôi

Chương 74




Sáng hôm sau

Lúc cô nàng Vi Khiết tỉnh dậy đã là chín giờ của buổi sáng, nói trắng ra đã gần trưa đến nơi rồi. Cô mệt mỏi dẫy dụa như một con sâu đo trên trước giường nhỏ của kí túc xá. Đạp chăn ra, thân hình nhỏ nhắn, đôi chân thon dài ẩn hiện trong bộ quần áo ngủ màu be quen thuộc. Đầu rối tung như ổ quạ khoang, mày nhăn nhíu lại vì ánh sáng ở ngoài ban công chiếu vào, miệng chu lên khó chịu hết mức. Cô quả thực đúng chất lười biếng. Khua khua tay lên mép giường cầm trước điện thoại mở nguồn lên xem. Vi Khiết thực bất ngờ với số điện thoại và tin nhắn được gửi đến.

7:00 [ Lâm Thấm: Cô Đường, cổ phiếu hôm nay lại tăng giá]

7:10 [ Lâm Thấm: Cô Đường, sao cô biết giá trị tăng hay vậy?]

7:30[Lâm Thấm: Chúng ta phải làm gì tiếp theo? Tôi nghĩ chúng ta nên đầu tư tiếp]

.....10+ [tin nhắn]

Cố Mặc cũng gọi điện cho cô nhưng số lần có vẻ khiêm tốn hơn anh bạn Lâm rất nhiều. Cũng đúng thôi, anh rất hiểu thời gian biểu ngủ ngáy buổi sáng của cô, hẳn sẽ đoán mà không làm phiền nhiều.

Vi Khiết biết điều ấn gọi lại cho Cố Mặc để không cảm phiền ai đó nghĩ ngợi mà tức giận. Cô ấy mà chẳng tự nhiên muốn cãi nhau vô cớ rồi bị trừ tiền trong tài khoản.

"A Mặc...". cô nàng lại dùng chiêu nũng nịu

"Tỉnh?". Cố Mặc nhíu mày xem lại tên có phải cô nhóc gọi không, rồi mới quyết định thốt ra một chữ trọng đại

"ừm, mới tỉnh dậy. Chưa đánh răng, rửa mặt, chưa vệ sinh, thay quần áo liền gọi điện cho anh. Thấy ngoan thì thưởng đi chứ nhỉ?". Vi Khiết kể lể

"9 giờ 12 phút 45 giây em mới bình minh. Theo hình phạt của quân nhân phải gấp chăn 5 lần và 6 vòng chạy việt dã". Cố Mặc nghiêm giọng y hệt ba chỉ trích con gái ngủ đơ người không biết dậy sớm

"Công dân tốt không so được với lính của thủ trưởng Cố". Vi Khiết sáng ra đã bị giáo huấn liền không thoải mái, ngân giọng bất mãn

"được rồi, làm gì thì làm tý tôi qua đón em đi ăn trưa". Cố tổng muốn chào thua, anh cũng không muốn cãi nhau a

"em tưởng ăn sáng?". Vi Khiết ngơ ngác hỏi

"Tôi ăn sáng rồi, nhưng bữa trưa chưa ăn. Vừa hay, em bình minh muộn tiện thôi".

Vi Khiết nghe điện thoại của bạn trai nhà xong liền lập tức xuống giường nhanh nhẹn chọn quần áo tắm rửa vệ sinh cá nhân. Cô phải công nhận rằng trong khoảng thời gian ngắn ở chung nhà với anh ở Tô Thành tác phong của cô thay đổi khá nhiều. Kể từ việc ăn uống trở đi, giải quyết nhanh, no, gọn trong 15 phút. Tắm rửa, vệ sinh cá nhân buổi sáng 25 phút là cùng. Khuyên chị em nên yêu quân nhân nếu muốn biến mình thành bạn gái quốc dân của đàn ông trong nước lẫn quốc tế. Nhanh đến nỗi ai gặp cũng yêu. Tất nhiên, điều kiện nhan sắc ổn một tý.

Xong việc của mình, tua một chút thông báo trên máy tính, thời tiết, thông tấn trong tuần. Vi Khiết mới sẵn sàng ra khỏi kí túc xá tiến thẳng ra cổng đại học Đông Thành.

Lúc cô nàng Đường lẽo đẽo ra đến nơi thì Cố Mặc đã đứng dựa vào chiếc xe Jeep việt dã màu cam hôm qua anh đi, tay anh cầm chiếc máy tính bảng, mày nhíu chặt lại, các ngón linh động ấn ấn. Anh không hề biết cô đang đến gần cạnh mình.

"E hèm... bận vậy còn đến đón em đi thăm em trai, thực tốt". Vi Khiết hắng nhẹ, giọng trong trẻo biết ơn

Cố Mặc ngưởng mặt lên, vừa khắc môi chạm phải đôi má hồng trên khuôn mặt cuả Vi Khiết gần kề bên cạnh. Ướt hầu đang bình thường bỗng dưng tiếp xúc với làn da trắng mịn của cô bỗng chốc mặt hơi đỏ đi, hàu kết lên xuống liên tục.

Chưa kịp phản ứng hết. Cô nàng Đường nhanh như chớp lấy thời cơ hôn "chụt" một cái to tặng lên mặt thủ trưởng Cố.

"Phần thưởng cho sự tận tụy". Vi Khiết tinh nghịch, lè lưỡi nháy mắt lưu manh nhìn Cố Mặc rồi chạy đến cửa bên kia nhảy tót lên xe, mặc kệ cho ai đó đang ngẩn người vì...

Thủ trưởng Cố ho nhẹ, đương nhiên anh có chút hơi... ngại. Xong tinh thần nhanh chóng ổn định liền mở cửa xe ngồi vào ghế lái, nhìn bạn gái nhỏ nhà mình một lúc rồi nổ máy cho xe chạy. Nữ lưu manh - hôn anh xong liền có thể bình thản quay ra cửa ngắm cảnh.

"Đường Viên chuyển bệnh viện rồi. Thằng bé....

Cố Mặc lãnh đạm thông báo cho Vi Khiết nghe. Anh biết điều này không khác gì kim đâm trong lòng cô. Cô phải trống trọi bao nhiêu năm trong nhà họ Đường chỉ vì một lý do duy nhất, bệnh tình của Đường Viên.