Kế Hoạch Tán Đổ Cố Thủ Trưởng Của Tôi

Chương 64




Vi Khiết thông báo cho Vệ Ảnh và mấy cô nàng đang nghiêm túc chăm chú lắng nghe kia môti tiếng rồi cuối cùng cầm túi dậy đi về phía cửa phụ của hội trường. Không phải chê chứ cô ngồi đến ê mông mỏi cả đầu gối rồi, cố thêm lúc nữa chắc ngủ quên mất. Vả lại thời gian quý giá hiện tại chắc cô nên đi tìm hiểu chuyện Đường gia thì vẫn hơn.

Theo như trên wed cô điều tra, Đường gia có một công xưởng chuyên dệt vải được đặt ở Đông Thành, nói đúng hơn cơ sở đất cắm này được thành lập cách đây được 6 đến 7 năm đổ lại gì đấy. Tình trạng có vẻ không được tốt lắm, lợi nhuận thấp, nhưng có Cố Thảo chống lưng cầm cự, dù nhân viên bãi công nhiều nhưng vẫn duy trì đều. Sau khi điều tra xong cô lại phải nhìn lại bà mẹ kế của mình. Gừng càng già càng cay, đối với Cố Thảo thực không thể nói vài ba câu cắt đứt đùa dai được. Bà ta hẳn một thời gian nữa sẽ gọi điện trói cô lại.

Ra được đến cửa phụ, Vi Khiết thở dài một hơi nhẹ nhõm, hơi thở kìm được lưu thông bởi bầu trời thiên nhiên thoáng đãng. Mãn nguyện chưa được bao lâu, cô tưởng sinh viên trường này ai cũng nghiêm túc nghe diễn văn ai ngờ phía cửa sau đụng phải top nam sinh đang ra oai hút thuốc,văng tục chửi thề. Vi Khiết ngay lập tức lấy lại dáng vẻ kiêu ngạo của mình, bước qua, không để bọn họ vào nửa con mắt.

Lướt qua nam sinh dựa tường. Anh ta hình như nhận ra cô, liền liếc mắt nhìn lũ bạn mình. Nhanh nhảu kêu:

"Ây, kia có phải là nữ sinh đánh Ngô lão đại của chúng ta nhập viện không?".

"Hình như thế...đúng thực rất giống". Mấy nam sinh hút thuốc nheo mắt lại nhìn bóng dáng của cô gái trước mặt, một cậu mạnh dạng chạy ra

"Chị...Chị đứng lại được không ạ?". Cậu ta giọng khỏe khoắn nói vọng ra phía cửa phụ

Vi Khiết bước chân chậm lại rồi dừng hẳn, quay người ra đằng sau, nhíu mày xem ai gọi mình.

"Có chuyện gì?". Cô nàng Đường khó chịu hỏi

"Chị... hôm qua bọn em...Ngô thiếu...bảo bọn em...đến xin lỗi chị...không ngờ hôm nay lại gặp chị trốn tiết ở đây...thật may mắn...chị...". Cậu nam sinh khá cao, đứng đúng chỗ ánh nắng mặt trời chiếu xuống, tiện thể có thể chắn nắng cho cô

"Nói xong chưa?". Vi Khiết nhíu mày, cậu ta nói lắp quá thể

"Dạ...dạ...... (Bọn mày... lại đây xin lỗi chị)".

Tên nam sinh ra hiệu cho ba, bốn người đang hút thuốc nhìn phía Vi Khiết, nhanh chóng họ chạy tới, từng người một nhận lỗi cúi đầu trước cô gái nhỏ, bọn họ thật sự không thể dây dưa được với cô này, Ngô thiếu có chỗ dựa lớn nhất Đông Thành mà còn phải dè chừng khiếp sợ, bị đánh nhập viện rồi còn phải bồi thường thì chẳng cớ gì bọn họ chỉ mất một lời xin lỗi đơn giản lại không thỏa đáng cả.

"Chị...bọn em liền nhận lỗi xong rồi. Chị có rặn rò gì nữa không?". Tên bé bé con con nhanh nhảu hỏi

"Chị, em có thể hỏi quý danh của chị được không?". Tên thứ 2 nói

"Chị, từ giờ ngoài Ngô thiếu ra, chị có thể gọi bọn em bất cứ lúc nào mỗi khi gặp rắc rối". Tên thứ 3 tiếp lời

"Chị, kệ bọn chúng...chị hút thuốc không?". Tên nam sinh đầu tiên hỏi chuyện cô rút trong túi quần thể thao bao thuốc lá, kính cẩn dâng hai tay mời cô

Vi Khiết cảm xúc dồn hết vào một lúc tạm thời chưa tiêu hóa nổi hết, nhiều thằng đàn ông cao to quá đến cúi đầu xin lỗi cô, xin tha như kiểu đức phật y na làm cô có chút buồn cười. Tên nào tên nấy đều lực lưỡng lại kinh sợ một cô gái bề ngoài dễ thương, nhỏ nhắn, sức trói gà chưa chặt như cô. Hơ hơ, mới đánh một người mà cả đám người sợ đến cả thân cũng dâng hiến. Thế giới đảo ngược rồi, nam sinh trường này đúng là đàn bà.

Vi Khiết lùi ra sau vài bước, tỏ ý từ chối thuốc lá, rồi mắt sắc lạnh quan sát lũ nam sinh trước mặt, yên lặng không nói gì. Quan sát xong, cô bỏ lại câu nói chấn động rồi tiêu sái bước về phía cổng, mất hút, để lại đám nam sinh ngẩn người chưa biết chuyện gì đến với họ. Nhưng ai nấy đều ca thán, chị nhỏ xinh thật.

"Lần tới gặp cứ gọi tôi một tiếng 'Chị Đường' đi".