Kế Hoạch Tán Đổ Cố Thủ Trưởng Của Tôi

Chương 63




Hội trường đông nghịt người, toàn là những sinh viên các khoa tụ họp về đây để chào đón kì học mới bắt đầu của đại học Đông Thành. Căn nhà thi đấu rộng chẳng mấy chốc trở nên chật hẹp vì có hàng trăm cái đầu người, dồn nén nhau, tiếng xì xào bàn tán, tiếng âm nhạc bao quanh, tiếng quạt trần cùng điều hòa ù ù trên đỉnh đầu. Không khí ở đây giường như bao quanh bởi sự hỗn loạn, náo nhiệt.

Tiếng gõ mic trên bục giảng của một thầy giáo sư già vang lên, phỏng chừng chính là hiệu trưởng của học viện to lớn này. Ông chỉ cần bước lên bục và phát ra tiếng hắng nhẹ thôi nhưng đủ làm cả hội trường im lắng hướng lên sân khấu.

"e..hèm...

"Hôm nay là ngày gì của chúng ta các em có biết không?". Thầy hiệu trưởng giọng già nua, ông mỉm cười để lộ ra quầng chân chim sâu hoắm trên con mắt vẫn còn tinh anh, nhanh nhẹn của mình, cộng thêm với lời nói khàn già hỏi một câu hỏi mà câu trả lời luôn là một sự thật hiển nhiên cho lũ sinh viên phía dưới phấn khích ồ ạt trả lời đồng thanh đáp lại

"thưa thầy, hôm nay là ngày đầu tiên của năm học mới ạ". Tiếng đồng thanh to giống như một đợt sóng chiến thắng cả dàn loa hiện đại

Thầy hiệu trưởng gật gù tán dương lũ sinh viên bên dưới, rồi bắt đầu nói đến chuyện chính của năm học này. Ví dụ như phần đầu là giới thiệu các tân sinh viên mới bước vào trường, nhiệt liệt chào đón bọn họ, tiếp theo phần chỉ tiêu, danh mục, thời gian, khóa học sắp xếp hợp lý theo từng, những mục tiêu đề ra của năm học này, các khóa học bổ túc mới,..v..v.

Vi Khiết vừa nghe, vừa ngáp dài, mấy lời này căn bản là bài phát biểu chung đầu năm học của các trường trên toàn cầu. Ở Mĩ cũng vậy, ở đây cũng thế. Nghe nhiều đến nỗi cô có thể thuộc luôn rồi cũng nên. Thế mà 3 cô bạn cùng phòng ngồi ngay ngắn nghe rất nghiêm túc, không tỏ vẻ buồn chán gì cả. Cô nàng Đường cuối cùng cũng không chịu nổi được nữa lấy điện thoại ra lướt diễn đàn xem sao.

Ồ, có vẻ như không khác tưởng tượng của cô là bao nhiêu, từ trang đầu đến cuối đều là video và đoạn cap có liên quan đến vụ đánh nhau hôm qua. Rất nổi, top1 tìm kiếm toàn trường, con số khiến cô phải tự hào. Ấn vào số lượt đăng và chia sẻ những bình luận bất bình cô bất ngờ tìm được ID của một tên. Mà tên này là tên mà cô đánh cho thừa sống thiếu chết ngày hôm qua. Hơ, nằm viện nhưng tương tác rất sôi nổi. Chính tỏ cô nàng Đường đây ra tay vẫn còn khá nhẹ nhàng. Cô lại lướt xem phần thông tin, phải bật cười với mấy cái tiểu sử trẻ trâu của thằng bé, à không, thằng lớn, dù sao sinh viên năm ba, cô lại năm hai nên tôn trọng tý.

Tên: Thiếu gia xoăn

Thông tin: sinh viên đại học Đông THành

đến từ đông thành

tiểu thiếu gia họ Ngô

...

Vi Khiết vừa đọc, vừa cười nhẹ, trời đất, đây là đi lăng xê mặt mũi tên tuổi sao? quá ngông cuồng đi. Ấn vào đoạn chat, cô nàng rảnh tay chào hỏi vài câu:

[ Sao rồi? Vết thương lành lặn chứ hả?]_ châm chọc

Đầu bên kia đang online lập tức hồi âm: [ Ai Đấy?]

Vi Khiết: [mặt cười khinh]

[...]

Vi Khiết: [cơm dưới đất mùi vị chắc rất mặn mà đây, tôi thật khâm phục anh khi có một bữa ngon lành cành đào như vậy]._cô cố tình kích động anh ta, loại người này căn bản đến bây giờ vẫn chưa biết phải trái

Thiếu gia xoăn trả lời trong hốt hoảng: [ Là cô. Cô là người đánh tôi hôm qua?]

Vi Khiết mèo vờn chuột hỏi ngược lại: [Đoán xem?]

[😕. Bà cô tổ ơi. Tôi xin lỗi được chưa? Thật sự bây giờ xương khớp của tôi đang muốn nứt ra vì đau, mạch máu tím bầm]. Thiếu gia xoăn tạ lỗi ngay tức thì, chính anh ta đang lo sợ cô gái mảnh mai mà võ lực vô biên đến lại đến tính sổ

[Bây giờ mới xin lỗi. Hình như hơi muộn thì phải. Đàn anh thân mến, anh cho tôi hẳn một buổi tối ở bên thầy giám thị tường trình sự việc. Đẩy tôi đang an yên học hành lên top tìm kiếm trên diễn đàn. Nói một câu 'xin lỗi' liền xong sao?".

Cô nàng Đường cậy thế ăn hiếp, cô rõ ràng chính xác không nể mặt ai bao giờ, như lúc trước nói, cô chưa bao giờ phải để mình phải thiệt thòi nửa phân, càng không dễ bị chèn ép

[Chị gái, em thật sự có mắt như mù đụng phải chị. Nhưng em đâu có biết được quả bóng rổ đấy lại ngang nhiên rơi về hướng chị cơ chứ. Đại ca, chị coi như phước cho em đi].

Thiếu gia xoăn tiếp tục cầu xin mếu máo, sau vụ này ba anh ta đến lại tẩn cho anh thêm một trận nữa, còn dặn dò không được động vào cô gái kia nửa sợi tóc nữa nếu không Ngô gia liền tiêu đời trên cái đất Đông Thành, chưa xong vụ cảnh cáo lại bị cắt thẻ chi tiêu thế quá đủ rồi, giờ lại cố không dây dưa với cô gái lực sĩ kia thì cô ta lại tự tìm đến mình hỏi tội. Nghe ông già uy hiếp như vậy chính tỏ hậu thuẫn đằng sau lưng cô gái nhỏ kia chắc chắn rất lớn, động vào chỉ có đường chết.

[Muốn tôi tha cũng dễ thôi. Bồi thường thiệt hại đi. Tốt hơn nên là chuyển tiền qua thẻ. Tính sơ qua thì. Bộ quần áo tôi mặc tổng cộng 300$ vì nó bị nước canh bắn vào nên bẩn rồi. Đôi giày 150$. Cộng với tiền hao phí thể lực 100$ nữa. Tổng hết 550$ mà tôi nghĩ lại rồi, tiền mặt hay gửi thẻ tùy anh].

Vi Khiết nhẩm tính chia li từng đường tơ kẻ tóc vụ hôm ấy, cái gì quy đổi bằng tiền đều có giá trị sòng phẳng cả, cứ như thế đi.

Thiếu gia tóc xoăn nhìn đoạn tin nhắn liệt kê không khác gì hóa đơn tống tiền, anh ta nằm giường bệnh truyền nước đầy đủ nhưng phải dụi mắt xem có phải mình bị hoa không. Từ bé đến giờ, sinh ra đã làm thiếu gia, đi học làm trùm trường, tận bây giờ lại bị một cô gái trông sức có vẻ chói gà không chặt đòi nợ. Nổi nhục nào bằng nỗi nhục này. Mặc niệm cười khổ trong lòng, anh ta đành nhuốt nước mắt vào trong đồng ý.

[Chị à, em thực sự xin lỗi chị. Thiệt hại em sẽ đền nhưng sẽ phải chút thời gian nữa chứ không thể có ngay được. Ông già em cắt thẻ rồi].

[Được. Hạn chót tuần sau]. Cô nàng sảng khoái tặng lưỡi đồng ý

Thỏa mãn tiền nong định cất máy đi thì tin nhắn của anh ta lại gửi tới.

[Ngô Thừa là tên em. Em có thể hỏi chị tên gì? Và học võ thuật ở đâu không?]. Thiếu gia tóc xoăn nhanh nhảu

[Vi Khiết. Tôi không học võ]. Cô nàng Đường trả lời đầy đủ không thừa không thiếu rồi quyết định cất máy đi