Kế Hoạch Tán Đổ Cố Thủ Trưởng Của Tôi

Chương 4




Trong 1 tuần ở bệnh viện vết thương của Vi Khiết đã ăn da non liền lại, thời gian này không được đụng nước suốt ngày cô chỉ có thể lau người bằng nước nóng mà bực dọc hẳn, cô cảm giác mùi trên cơ thể mình càng ngày càng khó ngửi, tồi tệ hơn đến ăn uống cũng phải kiêng khem đến muốn đứt luôn cả dạ dày. Ngày qua ngày không cháo thì canh, không canh thì lại súp lỏng, lặp đi lặp lại phát chán, phát ngán.

Kiếp trước cô còn sống nhớ lại thích nhất ăn món cay, khẩu vị lại cực nặng phải nửa chai bột ớt mới vừa lòng. Vi Khiết của giờ đây thì sao, nhẹ nhàng, thanh đạm, ăn đồ lỏng, sền sệt như cám lợn qua ngay. Tuy nói cám lợn hơi quá nhưng dù thực chất vào mồm cô y vị đấy, muốn ói ra nước, đã thế đi tiểu nhiều.

"Chị Thẩm thân yêu, em đã ăn cái món lỏng lỏng này cả một tuần rồi, làm ơn chị độ ơn, độ lượng thương sót cho cái thân thể gầy yếu này, mua cho em ít móng giò ướp cay vừa tăng vị giác, vừa tăng vòng một đi". Vi Khiết đần thối mặt ra nhìn bữa cơm trưa, gương mặt trẻ con ngây thơ búng ra sữa nũng nịu cầu cứu chị y tá điều dưỡng.

Nhìn khuôn mặt của con bé xinh đẹp như thiên sứ cố tỏ vẻ dễ thương này tất nhiên làm y tá Thẩm muốn siêu lòng chứ chẳng nói là đàn ông, con trai. Nhưng cô biết làm thế nào được, đây là bệnh nhân đặc biệt không thể có sai sót được, nếu cô làm trái chắc chắn sẽ bị bác sĩ Mạnh trách mắng, có khi trừ lương thì sống kiểu gì. Đành phải tránh mặt tiểu quỷ này, nhớ về những việc vị tổ tông khó chơi này quậy phá, thô tục mà cứng lòng cầu nguyện.

"Chị Thẩm, em thề em sẽ ngoan ngoãn không bới móc cái thối của chị ra, không nói cho Mạnh Cẩn Thành biết chị thường xuyên ngủ gật trong ca trực, nhầm lọ nước muối biển thành lọ lọc nước tương trong khi tiêm, lấy trộm sổ ghi chép bệnh án ghi tăng số lượng ca trực để tăng lương"

Đấy đấy vừa nói không bới móc cái thối xong, câu sau đã vả ngay vào mặt mình được, y tá Thẩm nghe xong khuôn mặt vốn đã nhiều tàn nhan giờ co rúm lại càng xấu tệ hơn, muốn chui đầu xuống cái lỗ nào đó rúc ở đấy không muốn ra. Tiểu tổ tông này biết quá nhiều điểm yếu của cô. Nếu không làm theo chắc chắn bị tố cáo rồi đuổi việc không trừng, nếu mà làm theo sẽ bị trừ lương, kiểm điểm hình phạt của bác sĩ Mạnh.

"Khiết Nhi, em làm ơn tha cho chị đi, em dồn chị thế này sống thế nào hả? Dưới thì tiểu tổ, trên thì đại tổ. Chị bị bép như ép giò rồi". Y tá Thẩm mếu mếu đau khổ

"Móng giò ướp cay"

"Cháo hầm nước móng giò".nhân nhượng cuối cùng

"No, no, em muốn MÓNG GIÒ ƯỚP CAY".

"Thành giao, nhớ không được nói cho bác sĩ Mạnh biết đấy, nếu không chị sẽ bị diệt đấy". Cô y tá bất đắc dĩ đồng ý, mồm méo xệch đi làm theo trong đau khổ, tay làm lưỡi dao kề vào cổ mang nghĩa tượng trưng

"Sớm quyết định đỡ khỏi khổ không?. Đợi em ăn no xong cái bụng tâm trạng tốt thì em quyết định nhá.Tạm thời nể tình thân tăng cho chị thêm món nữa mang về đây cho em...đùi gà quay, nhớ mang tương ớt về, cho nhiều tiêu vào". Vi Khiết nghe được sự khuất phục, mắt sáng hơn cả đèn pha ô tô, cười cợt gác chân lên hết sức địa chủ, tay quệt mũi lấy uy ra lệnh như cấp trên, cấp dưới.

"Em..."

"A...bác sĩ Mạnh anh...".Gương mặt thiếu nữ nào đó diễn ngạc nhiên xuất sắc hơn cả giải Osca

"Bác sĩ Mạnh...ch.. à..o". Y tá thẩm tưởng thật dật thót mình quay 180 độ ra khỏi cửa và phát hiện ra con bé này đào hố trôn mình

"Èo, chị phản ứng mạnh thế làm gì, em đùa thôi. Đồng ý không?". Cô trợn tròn mắt lên cảnh cáo

"ĐƯỜNG-VI-KHIẾT". Y tá thẩm mềm đối cứng trợn tròn mắt lại hét to tức giận

"Ơi?".cô nàng dựa mình xuống gối cười tươi sáng lạng đáp lại, nụ cười tỏa nắng tựa như xua tan hết sự căng thẳng làm người ta dịu xuống, hàm răng trắng muốt, đều đặn cố tình nhe ra nhưng lại không làm mất vẻ đẹp thiếu nữ trẻ trung, dịu dàng như nước hồ. Người đời nói câu không thể nhìn mặt mà bắt hình rong cấm có sai mà. Vẻ đẹp của cô nàng Đường chỉ có được khi im lặng và rồi khi mở mồm ra lời nói sắc bén, thô thiển bật vào mặt người nghe khiến cuộc đối thoại bên kia muốn nhảy xuống hố phân tự sát lâm sàng

Y tá Thẩm biết mình có sống lại cũng chẳng đấu lại mồm mép tép nhảy trâu bò kia của nàng bệnh nhân này, liền dịu mặt ngay lập tức, cố nặn nụ cười méo mó, nhẹ nhàng:

"Chị liền đi mua cho em, chân giò ướp cay, đùi gà đúng không?...đơn giản thôi".nói xong phát, chị y tá chạy chối chết ra khỏi phòng bệnh giải tỏa bức xúc để lại Vi Khiết một mình tác oai tác quái đắc trí trong phòng bệnh

Y tá Thẩm đi chưa được bao lâu thì Mạnh Cẩn Thành như ma tiến vào, lạnh lùng nhìn bệnh nhân của mình. Cộng với kinh nghiệm quỷ những lần khám vừa rồi, anh ta tiến đến lập tức không nhiều lời vạch lưng của Vi Khiết lên xem xét ghi sổ bệnh, suốt quá trình im lặng, giả câm, giả mù không nói một lời

" Tiểu Thành Thành kinh nghiệm của anh tích lũy lên nhiều rồi nhỉ? Tự nhiên như ruồi sờ vào lưng phụ nữ, mẹ anh có dậy anh thế là không biết cách tôn trọng nữ giới không hả?". Bị đột kích, đột ngột Vi Khiết trợn tròn mắt phồng mồm lên tức giận, hàm ý trách móc

"Đường Vi Khiết tôi tưởng cô bị chập dây thần kinh số ngại rồi, cảm giác mất dần, có thể trêu chọc y tá Thẩm bỏ đi, bác sĩ Trương nghỉ làm thì cần gì ngại tôi. Cơ mà cô là phụ nữ sao? À khoan tôi còn phải kiểm tra xem cô có phải giống cái không đấy?". Mạnh Cẩn Thành nhếch môi cười khinh rồi dứt khoát đóng sổ bệnh lại, cất bút đi đáp trả lại Vi Khiết, anh nhịn đủ rồi, từ lúc nhận bệnh nhân này như kiểu đi huấn luyện tử thần vậy, giới hạn của anh nổ tung mẹ nó rồi. Cô ta con gái chả ra con gái, mở mồm ra là châm chọc, là thô thiển khó nghe.

" Giỏi, giỏi, bác sĩ Mạnh thân mến, giờ còn biết cách gọi cả họ và tên tôi cơ đấy. Bà đây có chỗ nào không giống phụ nữ nhìn lại mặt hàng, thay độ kính đê". Vi Khiết bùng nổ vỗ ngực mình oai phong, lẫm liệt cho đến khi nhận ra quả núi 29B của mình

"Cái gì của phụ nữ cơ? Tôi thấy 2 cái lưng của cô có thể trườn qua cửa sắt loại 100cm được"

"Mạnh Cẩn Thành tôi nói cho anh biết nhá, chả qua nó chưa phát triển thôi, mà không có ngực thì còn cái khác chứng minh tôi là con gái, ví dụ như chỗ sò lông này...cơ mà không đúng mẹ kiếp anh đào hố chôn bà đây". Vi Khiết cãi cùn lại, đến cô còn chẳng chấp nhận có ngày mình lại có thể cãi cố như này, ai bảo quả núi di sản của thân chủ để lại thực bé, cô cũng đau lòng lắm chứ, nên để bảo vệ lòng tự tôn đẹo đẽ của mình cô quyết định quên xấu hổ nói ra cái nhạy cảm kia trước mặt tên bạch kiểm này.

Như mọi lần trải qua sau mỗi cuộc nói chuyện Mạnh Cẩn Thành đã quen với sự thô tục, thiếu lịch sự của cô bệnh nhân này. Thật không thể tin nổi đây lại là Đại tiểu thư Đường gia nổi tiếng hiền lành, ít nói đấy. Lúc đầu nghe nói cô bị bạo lực gia đình đánh đến nỗi nhập viện trong lòng nổi ra ít thương sót. Và cho đến khi tiếp xúc...cạn kiệt hết.

Không nhiều lời anh ta chỉ quẳng lại tặng cho Vi Khiết đúng hai chữ "Đồ hâm" rồi cài lại áo bác sĩ bỏ đi ra khỏi phòng bệnh, lười chấp nhặt

" Mẹ kiếp, Mạnh Cẩn Thành anh chưa xong với bà đây đâu, dám chửi bà"