Kế Hoạch Tán Đổ Cố Thủ Trưởng Của Tôi

Chương 33




"Nhẹ một chút, cô ấy sợ đau". Cố Mặc nhíu mày nhìn biểu cảm cắn môi đến bật máu của Vi Khiết trong lòng đau như kiến cắn

"Chấp nhận thôi, xương chật dù đau cũng phải nắn lại nếu không sẽ để lại tật. Còn cô nữa nghịch ngợm ít thôi được không? bệnh viện có tới mấy trăm bệnh nhân mà người nào cũng mấy ngày lại vào hành hạ bác sĩ thì chắc chúng tôi đến bỏ nghề mất". Mạnh Cẩn Thành mắng nhẹ, anh ta vừa mới kết thúc ca mổ thì Lão Cố gọi cô nàng này lại gây chuyện đến gẫy xương trong lòng có chút lo lắng mà cũng tức giận dâng trào, đã mệt còn gặp khắc tinh thì còn gì thảm hơn

Vi Khiết đau nhưng vẫn cười ngọt ngào lấy lòng, tiểu bạch lúc tức giận cực kì dễ thương nha, ít ra cũng hơn cái tên đầu gỗ kia, hại cô nhập viện

"Chẳng phải tôi nhớ anh quá nên mới nhanh chóng nhập viện sao? Đừng nóng, đợt này tôi quan tâm anh dài dài". Thói lưu manh ăn sâu vào máu bộc phát, tay trái rảnh rỗi xoa xoa đầu bác sĩ Mạnh y hệt chú cún

Da mặt Mạnh Cẩn Thành dù dày đến đâu cũng mỏng hơn Vi Khiết nên bị cô trêu ghẹo thì ho khẽ mặt đỏ ửng lên. Mới 3 ngày không gặp trình độ thả thính lại tăng thêm lv.

Cố Mặc thấy một màn ân ái thì răng nghiến chặt lại, tay cuộn thành nắm đấm, cơ thể khó chịu. Anh đóng sầm cửa phòng khám ra ngoài. Tốn công anh lo cho cô đau đớn nhưng có vẻ thành thừa thãi, gặp lại bác sĩ cũ cô quên đau hớn hở hẳn thì phải. Khí lạnh trong phòng từ trong chuyển ra ngoài.

Sương đêm cùng hơi thở lạnh lẽo của Cố Mặc hòa nhập lại như muốn đóng băng cả hành lang bệnh viện.

Mạnh Cẩn thành cười nhẹ an ủi: "Đừng để ý cậu ta luôn thế"

"Lười quản, A Thành anh nhanh chút tôi buồn ngủ lắm rồi". Vi Khiết ngáp dài không để ý tên đàn ônh kia, dơ tay làm vẻ đã quen, hành động cực trẻ con của cô chốc lát khiến Mạnh Cẩn Thành phải phì cười.

Xương bị chật của Vi Khiết cuối cùng cũng trở về vị trí cũ, việc xoa nắn nhẹ nhàng thoải mái trên tay phải làm cô nàng ngủ luôn trên giường khám khiến Mạnh Cẩn Thành phải bó tay. Không biết làm thế nào anh đành ra khỏi phòng khám cầu xin sự giúp đỡ của bạn thân bế Vi Khiết về phòng bệnh. Đây dù gì cũng là phòng khám có đặc quyền đến đâu cũng không thể ngủ trong phòng khám được.

Mạnh Cẩn Thành:"Vi Khiết ngủ rồi, phụ tôi bế cô ấy về phòng bệnh đi, tôi cần phải về nhà ngủ một giấc đây. Bye"

"Hay ở lại đi, tôi với cậu cùng nói chuyện". Cố Mặc đi đến gần mở lời, giọng nặng chĩu nghe ra chút mệt mỏi trong đó, cả ngày hôm nay vật lộn với đống việc ở tập đoàn lẫn quân khu rồi xảy ra chuyện của con nhóc khiến đầu không lúc nào được nghỉ ngơi cả

"Hửm? Tôi không nghe nhầm ấy chứ? Tâm sự chuyện đàn ông à". Mạnh Cẩn Thành đập vai bạn tỏ vẻ khá ngạc nhiên rồi đẩy anh ta vào phòng khám ý muốn bế cô nàng ngủ say như chết kia ra trước rồi muốn nói gì thì để sau

"Đừng đùa nữa, mua bia đi rồi đến phòng cậu chờ tôi". Cố Mặc cười nhẹ rồi vào bế Vi Khiết trên tay hướng về phòng bệnh, trước khi đi để lại lời mệnh lệnh

Không phải lần đầu bế cô nhóc trên tay nhưng xúc cảm mới lạ làm anh thật sự lưu luyến mùi thơm của cỏ trên người Vi Khiết. Gần như giống với sự mê hoặc.

Đặt cô nhẹ nhàng xuống giường, cẩn thận kéo chăn, điều chỉnh điều hòa trong phòng rồi mới bước khỏi. Đóng cửa lại lặng lẽ thở dài vô thức.

"Bế nàng về giường rồi, đây, uống đi". Mạnh Cẩn Thành phục kích sẵn ở cửa phòng ban ném cho bạn chai bia lạnh

Cố Mặc đỡ lấy bật nắp uống một hơi dài, ngồi xuống hàng ghế inox lạnh buốt của hành lang bệnh viện khiến cả thân thể tỉnh táo. Nhất thời không biết nói gì ngoài im lặng uống bia giải tỏa

"Mặc, cậu có vẻ quan tâm đến Đường Vi Khiết nhỉ?". Mạnh Cẩn Thành nhìn bạn cười khẽ tay khoác qua vai đập đập rất khí thế

"Thế nào là quan tâm?". Cố Mặc mờ mịt về hành động của mình

"Thì đấy, cái bộ dạng chật vật của cậu lúc đưa cô nhóc đến bệnh viện không phải quan tâm là gì chứ?(uống hớp bia)... A Mặc, cậu và Vi Khiết như lửa với nước quá khác nhau, nếu cậu có cảm giác rồi thì nên tránh xa ra đi, cô ấy không phải người cậu có thể nắm giữ được". Bác sĩ Mạnh hiếm khi hạ giọng nghiêm túc bao giờ, hôm nay lại cho một lời khuyên thiết thực

Thật sự với cái nhìn của anh Cố Mặc và Vi Khiết quả thực quá khó. Cảm giác thì thế nào? Họ là cậu cháu dù không huyết thống nhưng mặt bằng pháp luật chẳng tránh khỏi. Vi Khiết xinh đẹp cô thu hút tất cả ánh nhìn, anh đảm bảo bao gồm hấp dẫn cả Lão Cố. Cô ấy giống như một bông hoa thơm có thể dính chặt mọi con ong bướm xung quanh. Thoát ra được là may mắn. Không thoát ra được chính là bị yêu nữ bắt hồn rồi. Đến anh cũng thừa nhận rằng mình cũng có chút lung lay.

"Tôi không biết nữa, cảm giác Vi Khiết mang lại không phải chơi đùa, tôi đang suy xét về cái lưới dăng của cô ấy đây...nguy hiểm nhưng thú vị

Vi Khiết mang đến cảm giác đặc biệt, cô khác biệt với tất cả các thiếu nữ khác ở chỗ cực kiên cường, thấu đáo hơn bất kì ai, sự quyết đoán của một thương nhân chưa chắc đã định nổi ý chí chắc chắn của cô gái 19 tuổi. Hơn nữa là người rất biết tận dụng thời cơ để đàm phán dồn ép, gò bó thỏa hiệp". Cố Mặc ngả người ra đằng sau ghế chân vắt chéo duỗi thẳng ra cố tạo cho mình một tư thế thoải mái

"Hôm nay cậu biết không? Chỉ vì một gói đồ vặt mà cô ấy động thủ với tôi dù biết mình không phải đối thủ, tính cách thật cứng đầu, lì lợm"

"Xì, cậu ấy à chả bao giờ nương tay với ai cả. Bây giờ cô nhóc bị thương rồi đấy. Bữa tiệc gia tộc tính thế nào?".

"Đợi Vi khiết khỏi rồi tính. Tôi khác có sự tính toán". Cố Mặc rút bao thuốc trong áo ra châm lửa, mùi thuốc thụy sĩ lan khắp hành lang bệnh viện làm cho anh bạn ngồi cạnh ho sặc sụa. Mạnh Cẩn Thành từ trước đến nay không hút thuốc cũng rất bài xích mùi thuốc nhưng thằng bạn nối khổ chưa bao giờ để ý điều này cả. Động tác của cậu ta điêu luyện không những không dừng lại mà còn nhả khói liên tục phớt lờ mọi biển báo cấm hút trong hành lang bệnh viện, chống đối người viện trưởng bất lực ngay bên cạnh

"Lão Cố cậu định ám sát tôi sao? Thôi thôi về nghỉ đi để bà cô tổ kia ở lại, tôi phải làm một giấc đã. Mệt quá". Hết sức chịu đựng Mạnh Cẩn Thành phủi áo blous trắng đứng dậy vẫy vẫy tay chào ra về. Nói chuyện với cái tên kia nguy cơ viêm phổi rất cao anh đây còn muốn sống để cứu sống thêm nhiều người nữa