Kế Hoạch Tán Đổ Cố Thủ Trưởng Của Tôi

Chương 3




Phía Tây - Tô Thành

Khu nhà giàu Kim Cung

Đường Gia

"Mẹ, đánh chết con ranh này đi, nó dám đổ nước vào con,trả thù à, nó nghĩ nó là ai chứ? Chỉ là đứa con hoang của một con điếm". Đường Mĩ gào thét, châm lửa, ánh mắt cố tỏ vẻ ấm ức nhìn bà mẹ Cố Thảo của mình nũng nịu chỉ về phía cô gái đang nằm dưới đất chịu từng đợt đòn roi

Cố Thảo hết nhìn cánh tay con gái đang đỏ lên vì bỏng, đau lòng khôn nguôi, ánh mắt rời đi càng cay nghiệt nhìn cô gái dưới chân mình ra lệnh cho người hầu:

"Thím Lâm, đánh mạnh vào cho tôi, hôm nay phải đánh nhừ nó ra, cho nó biết rằng ai mới là chủ của cái nhà này. Vô pháp vô thiên".

"Bụp, Bụp, Bụp". Người tên thím Lâm kia nghe lệnh ra tay càng mạnh hơn quất dây da vào lưng thiếu nữ. Vốn làn da trắng nõn, sống lưng thẳng tắp đẹp đẽ của cô gái bây giờ đã bị biến dạng thành những vết máu ứa tụ lại hết xanh tím bầm trên lưng, cho thấy người ra tay rất mạnh.

Để ý hết cơ thể của thiếu nữ không đâu là không có vết thương chằng chịt trên người, mỗi khuôn mặt xinh đẹp tựa thiên thần vẫn còn lành lặn. Mày liễu, đôi mắt sáng, tinh khiết nhưng lại nhìn ra vẻ bất lực, kiên cường trong đó, mũi cao tinh tế, đôi môi chúm chím như hoa anh đào nhợt nhạt vì đau. Thân thể gầy yếu đã không thể chịu được đau đớn, giọt lệ rơi xuống uất ức, nhẫn nhịn cực điểm, cắn răng ngất đi, vô hồn.

Chợt thân hình nhỏ bé của thiếu nữ đã buông xuôi không thể mở được đôi mắt nữa, như có một điều thần kì nào đó hiện ra. Đôi mắt mở ra, trợn tròn không phải cái bộ dạng kia nữa mà cứng cáp hơn hẳn, đôi môi mấp máy lấy sinh khí đâu ra còn sức suýt xoa đau đớn.

" aaaaa,CMN định giết người hay sao mà đau vãi rốn". La Thường mở mắt ra chửi rủa, người đau không thể rãy rụa được, đây là đâu, nếu bệnh viện thì làm ăn kém chất lượng vãi đạn, bà mày khỏe sẽ kiện chết nhà ngươi.

Nhưng nhíu mày chửi xong đảo mắt xung quanh nhận ra đây chẳng phải bệnh viện gì hết, đây là một căn nhà cực kì xa hoa và bà đây đang nằm dưới đất lạnh lẽo phía bên là 2 mẹ con nhà quần què nào đó cay nghiệt nhìn cô ra lệnh người đánh.

Lại nhớ lại hình như mình đáng lẽ ra phải chết trong khu rừng phía Tây, Los Angeles rồi, sao có thể biết đau được chứ...trừ phi....WTF...đây không phải cơ thể của cô....và cô bằng một cách nào đó sống lại rồi....

La Thường quay quanh một lần, đúng là đây không phải cơ thể của mình thật, thì sốc nặng, hiện tượng trọng sinh là có thật sao? Vi diệu vậy sao?.

Đau đớn mệt mỏi lục lại kí ức của cơ thể này một lần thì mới ngớ người. Đây không phải La Thường, đây là Đường Vi Khiết, cô thiếu nữ này là Đại tiểu thư Đường gia, khi mẹ mất người cha thân yêu Đường Trúc Vi ngoại tình với thiên kim tiểu thư họ Cố một bước đổi đời rồi mang 2 mẹ con Cố Thảo và Đường Mĩ đến sống chung. Trong suốt tháng năm mẹ con nhà này chuyển đến tận bây giờ, thân chủ cơ thể này không có ngày nào là không bị những trận đòn roi từ mẹ kế, cùng hạnh hạ từ ngưòi em gái. Còn người cha thân yêu của cô thì đã sớm không coi Vi Khiết là con mình nữa. Nhìn thấy họ đánh đập hành hạ cũng chỉ mắt nhắm, mắt mở cho qua.

Thân chủ mang mối thù này cất vào lòng mình càng lớn, mỗi ngày cố nhẫn nhịn sống trong Đường Gia bất lực làm bù nhìn chờ một ngày không xa sẽ tìm ra bí mật cái chết của mẹ cùng trả thù.

Lục đến đây La Thường mới cảm thấy thân chủ cơ thể này thật ngu ngốc, tại sao không bỏ trốn luôn đi, bí mật quan trọng bằng thân thể mình sao? Nhu nhược, nhẫn nhịn nhiều năm như vậy đáng lắm à, nếu là cô thì chắc chắn chả nghĩ suy, nhịn nhọc cái gì một phát đâm chết mấy người này rồi thôn tính luôn cái nhà giàu sụ ăn chơi trác táng. Tính cách hiền lành thế này hỏng cả cơ sự.

Mà quá khứ thì kệ cho nó trôi đê, giờ Đường Vi Khiết chính là La Thường và La Thường này chính là Đường Vi Khiết. Thân chủ này coi như cứu cô một kiếp lênh đênh vậy cô cũng sẽ đối đãi giúp thân chủ tìm ra cái bí mật rách kia đồng thời trả thù. Dù sao mạng kia của La Thường đã nằm mãi trong cái khu rừng Los Angeles, được sống lại một lần nữa thì một lần nữa trân trọng mạng sống. Thêm kiếp nữa ông trời không phụ lòng cô thì cô cũng hảo hảo sống tốt này.

Đau đớn, ánh mắt sắc lạnh chưa bao giờ có của Vi Khiết nhìn mẹ con nhà kia đầy hận thù, đay nghiến. Thân chủ phải chịu những gì bà đây sẽ trả từng vụ một, nợ sổ tính lên đầu. Cố Thảo à, Đường Mĩ à...phi...

Bắt gắp được ánh mắt đấy Cố Thảo cảm thấy ngạc nhiên một hồi nhưng lại trở lại ngay lập tức cho mình nhìn nhầm, con bé kia làm sao dám nhìn bà như vậy chỉ là ảo giác mà thôi. Hành hạ, đánh xong rồi như mọi lần tất nhiên cũng nên đưa con bé này đến bệnh viện, lần này quả thực ra tay có hơi mạnh thật. Dù sao cái thân thể này còn giúp ích rất nhiều cho Đường gia.

"Mẹ liệu chúng ta có đánh chết cô ta không? Bất tỉnh rồi". Đường Mĩ lo lắng quay sang hỏi mẹ mình

" không con yêu, đừng lo, thím Lâm mang nó đến bệnh viện đi, chăm sóc đặc biệt như mọi lần, tốt vào đừng để lại vết sẹo". Cố Thảo an ủi con gái rồi lại lạnh mặt sai bảo tâm phúc của mình. Bà ta tính toán cả, thật ra cũng chẳng muốn chăm sóc gì nhưng mấy tháng nữa con bé này sẽ được gả đi đến nhà họ Tần, kiếm về rất nhiều lợi ích cho cái nhà này. Bỏ ra chút tiền vặt chữa trị cũng đáng cả. Vốn dĩ chẳng định đánh cô ta nhưng ai bảo cô ta không biết điều gây chuyện với bảo bối của bà cơ chứ

Sau ngày hôm ấy thế là Vi Khiết được bê đi đến bệnh viện theo sự sắp xếp. Phòng đặc biệt, chăm sóc sang, cực kì thoải mái đến nỗi cô muốn tạm thời chuyển khẩu đến đây luôn cho rồi. Thân chủ của cơ thể này rõ yếu ớt, gầy nhom, chịu đau một tý liền tái nhợt da thịt lại, ngày thường ăn uống không tệ mà sao gầy đến mức này. Mấy vết thương liên tiếp chằng chịt lên nhau đến đáng sợ, một vài vết còn bóc vẩy, nhiễm trùng trông rất đáng sợ.

La Thường nhìn mình trong gương không khỏi khinh bỉ sự ngược đãi của thân chủ. Gầy, cao, đồi núi tắt ngỏm, nhúm nhím như học sinh cấp 2 vậy. Theo cô được biết thì Vi Khiết đã 18 tuổi rồi mà loại ngực 29B này còn tồn tại sao? Đây là 2 lưng đấy, mất mặt chết. Ngoài ngực nhỏ ra thì quả thật cơ thể này chẳng có gì để chê cả, tất cả đều rất cân đối, xinh đẹp. Nhất khuôn mặt cực kì hoàn mĩ, mắt màu ngọc trong veo, yên ả như nước, mang theo chút ngây thơ, mới lớn, chút ít nhẫn nhịn, dịu dàng, ẩn dật sự quật cường khó thấy. Mũi cao cân đối tinh tế. Mày liễu thiết tha giống tranh vẽ. Môi hoa anh đào khi cười để lộ hàm răng trắng muốt. Hoàn mĩ, tất cả đều đẹp đến không thể không cảm thán. Vi Khiết đẹp như thiên sứ thần tiên vậy. Vẻ đẹp ấy xuất sắc đến nỗi chẳng thể lẫn trộn được phải thốt lên rằng cô gái này: tuyệt thế giai nhân.

"Cô Đường, cô đã vào nhà vệ sinh rất lâu rồi". Giọng của một nam bác sĩ trầm ấm, từ tốn, từ ngoài vọng vào

"Ồ, ra ngay đây". Vi Khiết hoàn hồn lại rửa mặt rồi bước ra khỏi phòng tắm, đập ngay mắt cô là anh bác sĩ vô cùng đẹp trai a, rất ấm áp, rất cương nghị, dáng người cao ráo, bác sĩ thôi có cần đẹp thế không a? Bệnh viện cao cấp đến người cũng trội hẳn.

Nở nụ cười vô hại, ánh mắt nhìn tấm thẻ nghề nghiệp cài trên ngực áo bloues trắng: Mạnh Cẩn Thành.

"Oh, bác sĩ Mạnh, chào buổi sáng".Vi Khiết lưu manh đi qua người nam bác sĩ rồi đột ngột quay người lại đập nhẹ vào ngực rắn chắc của anh ta, thích thú nhìn biểu cảm đỏ mặt ngại ngùng. Ồ tưởng nào hóa ra là tiểu bạch hoa mù tịt về tình. Mới thế đã ngại ngùng, đúng loại tiểu thịt tươi cô thích. Người đời nói quả không sai, mê zai có đầu thai cũng không hết nổi.

"Khụ...khụ... Cô Khiết xin cô hợp tác cho, tôi là bác sĩ phụ trách mới. Bác sĩ Trương xin nghỉ một thời gian. Thứ cho sự đột ngột này". Mạnh Cẩn Thành ho nhẹ lấy lại bình tĩnh, giải thích với bệnh nhân

"Ồ, hóa ra là vậy. Mà Tiểu Thành Thành này, anh với tôi nhìn ra chẳng hơn nhau bao nhiêu tuổi nhỉ? Anh mở miệng ra một cô Khiết, hai cô Khiết. Cảm thấy như chê nhau già không nào? Sao không gọi luôn là bà Khiết đi. Đúng chả tâm lí gì cả. Cứ gọi tôi nhẹ nhàng thôi: Khiết Nhi, thân thiện hẳn". Vi Khiết vuốt cằm cười nhìn bác sĩ Mạnh, chỉ trích cách gọi của anh ta, tên tiểu thịt tươi này mặt từ hồng chuyển đỏ, hết đỏ chuyển ngại ngùng đáng yêu ghê cơ. Cô nhìn mà phát phì cười. Trêu anh ta hình thức giải trí còn cao hơn cả hài Mr Bean

"Khiết tiểu thư, mong tự trọng, mời cô vén áo lên cho tôi kiểm tra vết thương". Mạnh Cẩn Thành muốn ngã ngửa với nữ bệnh nhân này, tự cầu an ủi cho tâm hồn mình, bác sĩ Trương xin cáo nghỉ cũng phải thôi, quá lưu manh, phúc hắc, căn bản thiếu nữ này đến dây thần kimh xấu hổ cũng chẳng có

Như đọc được suy nghĩ của bác sĩ Mạnh, Vi Khiết ôm mồm cố tỏ vẻ ngại ngùng của thiếu nữ đôi mươi tuy nhiên ai bảo ánh mắt cô nhìn quá phúc hắc không thể che dấu nổi cảm xúc bán đứng mình chứ:

" ôi da, anh bảo tôi vén áo lên trước mặt anh như thế thì ngại lắm. Bây giờ mà tôi bảo anh chưa kéo khóa quần anh có ngại không?" Vi Khiết ẩn ý ánh mắt tiến thẳng đến bộ phận sinh dục nam ghim chặt lại, tay khua làm không có việc gì

Mạnh Cẩn Thành nghe thấy thì mặt đen sì lại, anh từ khi lên trưởng khoa đến giờ chưa gặp nữ bệnh nhân nào lại thẳng thắn, thô tục như vậy. Nhưng nghĩ thì nghĩ anh vẫn không nhịn được nhìn xuống đũng xem khóa quần chưa. Và kết quả....anh ta mặc quần vải cài không có khóa.

"Khiết tiểu thư, tôi sẽ gọi nữ bác sĩ đến khám cho cô". Sa sầm mặt, Mạnh Cẩn Thần cài cúc áo bloues lại cất bút, đóng sổ ghi chép bệnh nhân, đi nhanh ra ngoài như ma đuổi

"Ây Tiểu Thành Thành thật ra anh khám cho tôi cũng được, tôi hết ngại rồi. Ô đi thật à....chỉ đùa thôi mà...lần sau lại đến nhá". Vi Khiết ngạc nhiên xong lại cười sặc sụa, trời mới biết cô nhịn cười khổ sở từ nãy đến giờ như nào đâu, tiểu thịt tươi này quả thực quá dễ thương, trêu có tí à