Kế Hoạch Tán Đổ Cố Thủ Trưởng Của Tôi

Chương 27




Như lời nói Cố Mặc đưa Vi Khiết đi ăn trưa. Gương mặt không chút biểu cảm của anh ngồi lái xe khiến cho người bên cạnh phát bực. Nói ít không phải tội. Mà tên này lại nói quá ít.

"Mặc Mặc, A Mặc, Tiểu Mặc anh có thể mở mồm ra buôn được không? Quá trầm tĩnh rồi". Cô nàng Đường dịch mông sấn tới gần, tay mon men sờ vào cái tay to rắn chắc của người đàn ông đang cầm lái. Ừm, tay hơi thô nhưng bù lại bàn to khá ấm áp

"Chú ý hình tượng, đừng nghịch ngợm". Mặt vẫn như viên đá lạnh nhưng hàu kết đã lên xuống thất thường Cố Mặc cố nén giữ cảm xúc bất ổn bên trong



10 phút sau chiếc xe bugatti hạng sang đậu trước cửa quán ăn cay nổi tiếng Tô Thành. Khu vực xung quanh khá vắng vẻ nhưng rộng rãi khiến người nhìn từ ngoài vào trong có cảm giác gì đó khá lạ mắt. Đúng là trên cái đất Tô Thành này làm ăn rất khó người ta tranh dành nhau sứt đầu mẻ chán đi mua bán chiếm chỗ đông người mà chủ cái quán cay thì chẳng nhận ra điều đó. Nơi vắng cứ vắng, ngon khách đến ăn cứ đến. Có duyên thật.

"Thủ trưởng Cố ngài lại ghé thăm". Bà chủ bước ra cúi đầu chào cung kính, giọng hiền từ có chút thận trọng trong lời nói, cái đầu già đã bạc trắng, cười lộ rõ cả vết chân chim hướng về phía Cố Mặc

"Bà khách khí rồi, là cháu đến phiền bà". Cố Mặc đỡ bà thẳng người lên, có vẻ hơi ngại ngùng vì động tác của trưởng bối trước mặt đây

"Vị này...". Bà lão nheo mắt tò mò

"Chào bà, cháu tên Đường Vi Khiết, bạn gái A Mặc". Cô nàng Đường cười bộ dáng dễ thương xinh đẹp ngọt đến tận tim, cái mồm lại lễ phép nhanh nhảu cướp mất lời người bên cạnh

"Cô Đường, tôi họ Tả tên Ninh, nào đừng đứng ở cửa thế, vào đi". Tả Ninh bất ngờ đánh giá cô gái trước mắt mình, có vẻ rất nhanh nhảu, ngoại hình xinh đẹp quá mức khiến người cạnh phải sáng mắt, đôi mắt trong vắt có thần nhưng nhìn ra vẻ linh hoạt. Cô bé này có vẻ tính cách trái ngược hoàn toàn với thủ trưởng Cố.

Làm quân sư trong quân đội rồi về hưu mở quán nấu ăn số lần Cố thủ trưởng đến đây được đếm trên đầu ngón tay và toàn một mình. Đây là lần đầu bà nhìn thấy Cố Mặc dẫn theo người đến mà còn mệnh danh bạn gái không bất ngờ sao được.

Tránh đường cho hai người trẻ vào quán, Tả Ninh dẫn họ vào phòng rồi bà lập tức đi chuẩn bị đồ ăn không lấn lá ở lại làm phiền thế giới kia.

Cố Mặc thì từ vừa nãy đến giờ mặt vẫn đen như đít nồi muốn nói gì đó lại thôi. Vẻ mặt bất đắc dĩ không tiện phản bác rất buồn cười. Với loại con gái giống Vi Khiết, vô sỉ đến mức độ thượng thừa đi đến đâu cũng vơ anh thành đôi thì đây lần đầu tiên. Dù sao anh cũng không bài xích với cô nhóc đây.

"Anh giận à? Không muốn làm bạn gái của tôi thật sao?". Vi Khiết uống nước rồi tròn mắt lên hỏi

"Cô quan tâm tôi giận hay không? Tôi tưởng Vi Khiết cô vô tâm vô phế, tiền và sắc thôi chứ". Cố Mặc châm chọc

"Quan tâm. Tôi nhận con dê ế già như anh làm bạn trai chưa thể hiện đủ tôi 'Thích' anh à. Còn nữa anh tưởng đúng rồi. Tiền, sắc tôi rất love và anh có cả hai". Vi Khiết vờ không nhìn thấy ánh mắt chọc ngoáy kia, cũng lười để ý, hơn thế cô còn thẳng thừng bày tỏ mục đích, quan điểm theo đuổi hiện tại. Rõ ràng, dứt khoát tính cách khá tỏa sáng đấy

Câu trả lời của cô làm Cố Mặc trong lòng run lên một trận, có trách thì anh cũng đã siêu lòng rồi. Bao nhiêu người phụ nữ theo đuôi lại bị giăng bẫy bởi cháu gái mình chắc cũng chỉ có anh. Biết hố lửa nhưng vẫn nhảy vào cho lửa thiêu. Nguy hiểm? Thỏa mãn rồi quan tâm gì nhiều nữa. Cái tính cách dứt khoát, quyết đoán kia làm người đàn ông bình thường không nhịn được mà muốn chinh phục, tìm tòi. Sự lỗ mãn, thẳng thắn chỉ có cô mới thể hiện trôi chảy như thế được. Vi Khiết khẳng định là một bông hoa anh túc độc, rất độc.

Nghĩ thì nghĩ nhưng Cố Mặc vẫn điều chỉnh tâm lý của mình, dặn mình ngàn vạn lần đừng nhảy hố. Anh chưa muốn chấp nhận lời đề nghị lúc thời cơ sụt nhún này.

Đồ ăn nhanh chóng được nhân viên quán mang vào bày ra tất cả đều là món cay trông rất đẹp mắt nhìn mà nhuốt nước bọt. Vi Khiết không hề khách khí tự lấy đũa và bát của mình rồi chiến đấu. Mỗi món cho vào miệng được cô nàng thưởng thức trông cực kì ngon mắt. Ăn ấy mà, cần có nghệ thuật.

Cố Mặc cũng bắt đầu đụng đũa có điều anh không thích ăn đồ cay cho lắm nên chỉ uống canh đậu thanh đạm cùng với món thịt lát được chuẩn bị riêng.

Thấy người đối diện an nhiên múc từng muỗng canh uống không hề đụng đến thức ăn cay trên bàn thì Vi Khiết đã đoán được ngay cái tảng băng ngàn năm không ăn được cay. Vờ mù cô cố tình gắp cho Cố Mặc một miếng mực xào xả ớt.

"Ăn đi, mực ngon lắm"

"...". Dùng đũa gắp ra

"Tôi mời anh là nể mặt anh lắm đấy, ăn cho tôi vui xem nào". Vi Khiết gắp miếng mực khác vào trong bát rồi làm biểu tình nũng nịu

Cố Mặc sắp phát điên vì ánh mắt đang chiếu xuống. Bộ dạng của Đường Vi Khiết khi nghịch ngợm rất đẹp. Một chút lưu manh, một chút đơn thuần. Ở với cô hình như có cảm giác của thanh xuân thứ mà từ khi lớn lên anh chưa từng trải qua giây phút nào đẹp đẽ.

Vừa lòng cô gái nhỏ Cố Mặc đành đụng đũa gắp lên cho vào miệng nhai ít rồi nhuốt thẳng. Miếng mực dai khiến anh suýt sặc may sao kiềm chế được chỉ ho nhẹ một cái tay vơ lấy cốc nước trên bàn uống hết trong một ngụm lớn.

"Khụ..khụ...khụ". Chết tiệt

Biểu cảm chật vật đáng yêu của Cố Mặc được Vi Khiết thu hết vào tầm mắt mình, cô cười nhẹ ăn tiếp phần thức ăn của mình rồi tiện thể múc bát canh đậu của mình chuyển sang phía anh. Trò do cô bày nhưng thấy lão yêu quái đẹp đẽ bị hủy hình tượng cô có chút không nỡ a.

Vi Khiết:" nếu đã chẳng nhuốt nổi đồ cay thì lần sau chú ý gọi mấy món thanh đạm chút, tôi không ý kiến".

"Chẳng phải cô thích gọi đồ cay sao?". Cố thủ trưởng nhíu mày chất vấn bổ sung thêm vế sau:

"Cũng đừng hiểu lầm dù sao tôi cũng không muốn bà cụ nấu quá nhiều món cho mình, số cô gọi là đủ rồi".

"Ồ, quán này phục vụ mỗi anh thôi à?". Tò mò

"Bà cụ nấu ăn cho riêng tôi". Uống canh của mình, Cố Mặc trầm lặng nhuốt thứ nước xương ngọt của thịt xuống cổ cảm giác ấm nóng lan tỏa khắm dạ dày rất dễ chịu. Đậu mềm lại mát càng ăn càng thích. Tâm trạng cũng từ đó mà có phần kéo lên đôi chút

"Ầu, lần sau sẽ chú ý".