Nghe được tin Đường Mĩ bị đâm nhập viện cả nhà họ Đường sốt sắng hết cả lên lao vào bệnh viện như cướp người, náo loạn hết bệnh nhân đang nghỉ ngơi khiến cho các y, bác sĩ trong bệnh viện đặc biệt Mạnh Cẩn Thành có ấn tượng cực kì không tốt, thậm chí là ghét bỏ thái độ này.
Trong căn phòng vip được dọn dẹp sạch sẽ, Vi Khiết khác hẳn với mấy cái thứ huyên náo ngoài kia, cô đang say giấc ngủ nồng ấm áp của mình trong chăn. Chỉ cho đến khi tiếng đập cửa phía bên ngoài truyền tới tai thất thanh năm lần bảy lượt khiến cô cực kì khó chịu, con mẹ nó ngủ trưa còn không yên, nhíu mày thế nhưng lại chẳng hề mở mắt, lười nhác đối đãi với người ngoài cửa như chó cào, kệ sự đời, ngủ mới quan trọng.
"Đường Vi Khiết, mày mở cửa ra cho tao".
"Đường Vi Khiết con điên này, mày vác cái mặt mày ra đây"
"Đường Vi Khiết giỏi mày chốn luôn đi tao xem, dám ra tay cả với Tiểu Mĩ, vô pháp vô thiên, cái loại vô học như mày không khác gì người mẹ phế của mày cả". Cố Thảo nghiến răng nghiến lợi đập cửa, các y tá, bác sĩ khuyên ngăn cầm tay bà ta tránh tạo tiếng ồn xung quanh ảnh hưởng đến những người nghỉ ngơi xung quanh.
Cố Thảo cũng quên luôn hình tượng phu nhân nhà giàu của mình, bất chấp giống mụ điên cào như một con chó hoang ngoài cửa. Bà ta cũng không nhận ra hành động của mình cực kì khó coi.
Bên trong phòng Vi Khiết bị đánh thức một cách cay đắng, tuy không phải mẹ cô nhưng là mẹ thân chủ bị mang ra chửi rửa thế thật khó chịu. Mà cái tính cứng này của cô chắc chắn sẽ chẳng để yên thế được. Đứng dậy, cột tóc đuôi ngực ngay ngắn, chỉnh tề quần áo bệnh nhân phẳng phiu, đi dép xuống dường, kiêu ngạo ra mở cửa.
Ánh mắt mang vài phần khinh bỉ, cười nhởn nhơ đón chào vị phu nhân đập cửa kinh động vẫn trực ngoài kia:
"Dì thân yêu, Khiết Nhi thật nhớ dì. Cơ mà lâu không gặp dì thay đổi nhiều thật. Dân mạng có câu gì ấy nhể?...xem nào...Chó sủa ba năm không thành người, người nói ba câu đã thành chó...Ầu thật triết lý"
Cố Thảo nghe thấy sự địch ý thâm sâu trong câu nói của Vi Khiết ngay tức khắc liền xám mặt lại, nhanh như chớp đẩy mạnh cô vào trong phòng dùng sức bóp mạnh cổ tay.
Đau, Vi khiết hít một hụm khí lạnh vào miệng, lấy lại sự bình tĩnh, mặt lạnh đi vài phần, có điều vẫn cười tươi như cũ. Nụ cười nhởn nhơ này khiến cho đối phương cảm thấy bất an
"Đường Vi Khiết, người thay đổi mới là mày, mới mấy ngày không gặp an dưỡng sướng, gan càng lớn lên rồi thì phải, đến cả tao mày cũng lên mặt". Cố Mặc nhếch cái môi dày chát chi chít màu đỏ chói lên đã xấu lại càng xấu hơn, răng hơi vâu cố tình rít qua kẽ uy hiếp
Xấu xúc phạm người nhìn, làm cái hành động chẳng ra đâu càng muốn ném cái con mắt này ra xa, rồi đập chết mụ này mới lắp trở lại.
Theo trí nhớ của thân chủ, loại người này rất tâm cơ, bì ổi, bà ta là con nuôi nhà họ Cố, khó nghe hơn đứa gái nhặt ngoài đường. Đang từ kẻ vô gia cư một bước lên mây thành tiểu thư hai Cố gia đứng nhất thành phố này. À quên mất bà ta còn câu dẫn Đường Vi, hạ độc bệnh vào mẹ thân chủ khiến bà chết một mình chiếm lĩnh Đường gia, tuy gia tộc lúc ấy còn nhỏ, bà ta cũng hiểu chân lí con gái cưới chồng như bát nước đổ đi nên muốn dựa vào thực lực Cố gia vực dậy Đường gia khiến mình là người có tiếng nói nhất gia tộc Đường. Đến cả Đường Vi còn mang tiếng sợ vợ kia, nể nang không phải mà ông ta cưới Cố Thảo chỉ xuống cấp làm não nô thôi.
"Bỏ tay tôi ra, loại rác rưởi như bà động vào người tôi rất tanh. Lúc ở ngoài cửa bà có nhắc đến mẹ tôi, xứng sao?. Riêng luận về nhan sắc lấy cái mồm vẩu của bà ra so với Nhiễm Dao(tên mẹ Vi Khiết)...khập khiễng quá". Vi Khiết nhìn thẳng vào mắt Cố Thảo, giọng lạnh nhạt ra lệnh mang thêm mấy phần cảnh cáo
"Mày...dựa vào máy cũng bảo tao rác rưởi? Loại ăn nhờ ở đậu lại bảo chủ nhân mình như vậy thật vô lễ. Vì chuyện Tiểu Mĩ hôm nay tao phải đánh chết mày". Cố Thảo dật mình nhìn thiếu nữ trước mặt mình, chắc chắn không nhận nhầm người, với cô gái trước mặt thì cô ta trước kia không thể mạnh mẽ, sắc bén, cứng rắn như vậy được. Bà ta nhuốt nước bọt, nuk cười cứng lại, tay nắm càng chặt hơn tay kia dơ đến trước mặt định tát cho Vi Khiết vài cái báo thù
Thân thủ của Vi Khiết cũng chẳng chậm hơn một bà già được, sức trẻ trên hết, thân chủ ngày trước chưa bao giờ tận dụng sức lực của mình mà toàn cúi đầu, thật ngu xuẩn.
Tay trái cô bắt lấy cánh tay nhão nhoét của Cố Thảo hất ra, chân phải dơ cao một góc 90 độ đạp thẳng vào bụng bà già trước mặt, tay thuận thế được thả ra liên tiếp tát vào mặt Cố Thảo vài cái
"BỐP...cái thứ nhất chỉnh bà dám lên tiếng dậy đời tôi, chủ nhân á, mơ đi"
"BỐP...cái thứ hai cho cái mồm bẩn thỉu dám nói xấu mẹ tôi"
"BỐP...cái thứ ba cho sự nhẫn nhịn của tôi bao lâu nay. Chị Dậu còn có ngày tức nước vỡ bờ, bà dựa đâu mà chắc chắn tôi sẽ không nổi điên"
Vi Khiết cười càng đánh càng hăng đạp Cố Thảo xuống đất liên tiếp dáng đòn không thương tiếc. Ngày xưa La Thường sẽ tuyệt đối không đánh trẻ con người già nhưng con mẹ này thật ngứa mắt. Đã thịt cóc lại còn muốn thơm giống rượu mận.
Cô càng ngày càng đáng sợ khiến những vị y tá ngoài cửa xông được cửa vào chỉ dám chơ mắt ra nhìn mà không dám tiến gần giúp đỡ. Cách thức của Vi Khiết tuy đơn giản nhưng với người già mấy mùa như Cố Thảo quả thực rất tàn nhẫn.
Cố Thảo đau đớn, nằm quằn quại dưới đất, miệng rách ra, máu tươi không thể nhổ nổi khỏi khoang miệng, vết nhăn hiện rõ lên khuôn mặt xấu xí khổ sở, thều thào kinh hãi trố mắt nhìn người thiếu nữ điên trước mặt. Bà ta cược đây tuyệt đối không phải là Đường Vi Khiết, cô ta sẽ không làm như vậy, chắc chắn.
"Mày...mày...điên rồi,...mày sẽ phải hối hận"
"Hửm, nói to lên xem nào?". Vi Khiết cười khinh hét to vào tai bà ta
"Mày...
"ĐƯỜNG VI KHIẾT DỪNG TAY LẠI". Cố Mặc bước vào bên trong như một luồng cỗ khí lạnh tỏa đến, anh lạnh giọng ra lệnh cho người đối diện, ánh mặt đen sâu không đáy. Âm lượng lời nói không to không nhỏ nhưng có phần uy hiếp cực lớn
Ôi mẹ ơi! Trái tim bé nhỏ của cô bị dọa sợ rồi nha. Anh ta như ma, lạnh như băng bước vào phát mọi thứ ngừng hoạt động luôn. Sợ thì sợ nhưng Vi Khiết vốn quen rồi vẫn nụ cười ấy, có điều ngọt ngào hơn
"Cậu thân yêu, đến thật chẳng đúng lúc!: