Từ lần tỏ tình rồi bị từ chối ấy, Hàn Dương thấy hơi mất mát nhưng cũng nhanh chóng xốc lại tinh thần. Bị từ chối chả nói lên được gì, cậu vẫn muốn theo đuổi Phó Sâm.
Vào một ngày nghỉ cuối tuần, vừa sáng sớm Hàn Dương đã rời nhà. Để ý vài lần, cậu biết được cứ được nghỉ thì Phó Sâm đều đi cho mèo ăn. Như vậy mình có thể giả vờ vô tình bắt gặp anh rồi.
Còn chưa đi tới hẻm nhỏ, cậu đã gặp một người không ngờ tới - tên yêu tinh vô ơn. Hắn đang kéo tay một gã đàn ông lớn tuổi hơn mình nhiều và trông không cao lắm, Dáng vẻ bọn họ bước vào chiếc xe đậu ven đường nhìn rất thân mật. Gã đàn ông sờ mông tên yêu tinh, tên yêu tinh còn chui vào lồng ngực gã trốn.
Bỗng Hàn Dương nhớ đến lần đầu gặp yêu tinh, hoá ra tên đại ca không nói xạo.
Ngó ngó vào lần rồi cậu cũng rời đi. May mà Phó Sâm không đồng ý hẹn hò với hắn, bằng không đầu đã mọc cả đống sừng.
Mèo con trong hẻm nhỏ không đợi được người hay đến cho nó ăn mà lại bắt gặp Hàn Dương. Cậu cầm thuốc ăn đóng hộp cho mèo, ngồi xổm xuống: "Đến đây, meo meo, ăn cơm nè."
Bé con cảnh giác trốn trong góc, chẳng dám bước ra. Hàn Dương đặt đồ hộp đã mở nắp trước mặt, dụ dỗ nó lại gần.
Nhưng nó vẫn trốn trong góc, nhìn thấy đồ hộp cho mèo cũng không đi tới. Cậu ủ rũ nói: "Sao em cũng đối xử với anh như vậy chứ?"
Khi Phó Sâm đến, anh thấy một cục Hàn Dương tròn vo ngồi xổm trên đất. Trước mặt cậu là hộp thức ăn mà mèo thì không có lại gần. Cậu gục đầu xuống, trông lại càng giống một bé mèo muốn được người ta vuốt ve.
Có tiếng bước chân truyền đến, đôi mắt Hàn Dương sáng lên. Cậu ngẩng đầu nhìn anh đang đi đến trước mặt mình, cười bảo: "Cậu tới rồi."
Phó Sâm ngưng thở một khắc, nụ cười rực rỡ ấy khiến anh như bị loá mắt: "Ừm, cậu đến đây làm gì?"
Hàn Dương nhích qua bên cạnh một chút. Ngồi xổm xuống, anh lấy một hộp đồ ăn khác đặt trên mặt đất, lát sau mèo con liền bước tới.
Cậu chu môi nói: "Bé mèo này là kén ăn hay là kén người thế? Sao mình cho nó mà nó hông thèm ăn gì cả?"
Phó Sâm xoa đầu mèo con: "Nó hơi kén ăn, chỉ ăn đồ của một hãng. Lại còn tương đối sợ người lạ."
Khẽ hừ một tiếng, Hàn Dương ngắm nhìn mèo nhỏ đang ăn ngấu nghiến. Nhất thời cả hai người đều không phát ra tiếng động gì, song bầu không khí hoà hợp ngoài ý muốn.
Cho mèo ăn xong, Phó Sâm chuẩn bị rời đi. Hàn Dương nhanh chân chạy theo sau anh: "Cậu còn tính đi đâu nữa vậy?"
Anh dừng bước nhưng Hàn Dương không thấy được, đầu cậu đập vào vai anh. Xoa xoa trán mình, Hàn Dương nói: "Đau... Tự dưng cậu dừng lại làm gì?"
Ánh mắt anh nhìn cậu có chút phức tạp: "Cậu muốn theo tôi làm gì?"
Khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười làm khóe miệng cong cong: "Mình nói rồi mà, mình thích cậu nên muốn theo đuổi cậu á."
Không ngờ tới Hàn Dương bị từ chối lại chẳng chịu bỏ cuộc, đôi mắt anh nhìn cậu càng tối lại. Trong con ngươi đen lay láy là biết bao cảm xúc khổ sở, nhẫn nhịn, bất đắc dĩ hội tụ.
"Đừng theo tôi, tôi sẽ không đồng ý với cậu." Anh vẫn chọn từ chối.
"Nhưng mình có quyền tự do theo đuổi cậu. Dù cậu không đồng ý thì mình cũng sẽ chẳng bỏ cuộc đâu."
Không trả lời nữa, Phó Sâm quay người tiếp tục đi về phía trước. Đột nhiên phía sau phát ra tiếng "Ui da", anh xoay đầu xem, chẳng hiểu tại sao Hàn Dương lại ngã thẳng cẳng trên đất.
Anh nhanh chóng chạy đến: "Không có bị sao chứ?"
Cậu cố ý để lộ cánh tay bị trầy xước: "Tay mình đau."
Chẳng kịp suy nghĩ điều gì, Phó Sâm đã bắt lấy tay Hàn Dương xem thử. Chắc lúc ngã bị trầy da, cánh tay bị xước một mảng dài, miệng vết thương rơm rớm máu.
Thừa thắng xông lên, cậu đề nghị: "Nhà cậu ở gần đây đúng không? Mình có thể đến nhà cậu băng bó một chút được không?"
Phó Sâm muốn cự tuyệt, theo bản năng không hề muốn để Hàn Dương về nhà mình, Song miệng vết thương cậu đúng là cần được xử lý. Do dự mãi, cuối cùng anh cũng đồng ý.
Thành công theo Phó Sâm về nhà anh, không uổng công cậu tự làm mình ngã mà.
"Cậu ngồi đây một lát, tôi đi lấy hòm thuốc."
Hàn Dương đang ngồi trên sofa. Chợt có âm thanh phát ra từ cửa, là một người phụ nữ xinh đẹp cầm túi đồ bước vào. Bà ấy cũng đang nhìn cậu chăm chú. Nhìn bề ngoài có mấy phần giống Phó Sâm, Hàn Dương đứng lên và mỉm cười chào: "Chào dì ạ."
Đáng giá cậu một lúc, người phụ nữ mới lạnh lùng lên tiếng: "Ừ>"
Phó Sâm cầm hòm thuốc ra thì thấy mẹ đã trở về: "Mẹ, đây là bạn cùng lớp của con."
"À, phải không?" Mẹ Phó hỏi thế rồi xách túi vào bếp.
Cậu thấy Phó Sâm ở chung với mẹ cứ kì kì làm sao, chẳng hề giống cặp mẹ con bình thường chút nào. Không khí hơi lạ nên anh đành dẫn cậu vào phòng mình.
Phòng anh là phong cách trắng đen điển hình, trông rất gọn gàng, sạch sẽ. Cậu ngồi trên ghế, anh lấy lọ sát trùng từ hòm thuốc ra: "Trước tiên phải sát trùng cho cậu. Có thể sẽ đau một chút, ráng nhịn nhé."
"Đau..." Hơi lạnh của cồn tiếp xúc với miệng thương. Thấy Hàn Dương khẽ kêu đau, động tác của Phó Sâm trở nên nên nhẹ nhàng hơn.
"Vừa nãy là mẹ cậu à? Nhìn trẻ quá chừng luôn."
"Ừ." Sát trùng xong Phó Sâm bắt đầu bôi thuốc cho Hàn Dương. Sợ cậu đau nên anh vừa bôi vừa dùng miệng thổi nhẹ. Do đưa lưng về phía cửa nên Phó Sâm không hề phát hiện bên ngoài cửa khép hờ có một bóng người.