Sau khi Hàn Dương bị cảm, mấy hôm liền đều thấy mệt mỏi. Nhưng mà trong hại vẫn có lợi.
"Phó Sâm ơi, mình khó chịu." Hàn Dương nằm úp lên mặt bàn, mặt hướng về phía Phó Sâm. Khi cậu nói chuyện còn mang theo giọng mũi đặc sệt làm người ta thấy mềm lòng.
Phó Sâm duỗi tay áp vào trán Hàn Dương: "Có muốn đến phòng y tế nữa không?"
Lắc đầu, Hàn Dương dùng trán cọ cọ vào tay anh: "Hông cần đâu, mình hết sốt rồi. Nhưng mà khó chịu quá đi."
"Thấy khó chịu thì ngủ chút đi, tôi canh thầy cho cậu."
Đôi mắt Hàn Dương loé lên tia sáng rồi vụt tắt: "Mình ngủ hông được."
*Tui cũng chẳng hiểu mấy vụ lóe tia sáng lắm nhưng raw nó đúng là vậy á.
"Cậu có muốn xin về ký túc xá ngủ không?
Vươn tay bắt lấy tay trái của Phó Sâm, ngón tay cậu chen vào những khe hở rồi kéo tay anh xuống dưới bàn. Hai người đan tay vào nhau.
"Như vầy chắc là mình có thể ngủ được rồi."
Xúc cảm trong tay vô cùng mềm mại, Phó Sâm nắm chặt tay lại: "Ngủ đi."
Có lẽ do thời tiết hôm nay không tệ, có lẽ do nhiệt độ ấm áp trong lòng bàn tay hoặc có lẽ do tiếng thì thầm bên cạnh mà Hàn Dương ngủ rất sâu.
Bề mặt trông Phó Sâm như đang chăm chú nghe giảng nhưng thực tế hồn đã sớm trôi xa. Anh nhìn Hàn Dương ngủ, cậu có vẻ ngoan ngoãn khác thường. Sắc mặt anh dịu dàng, rũ mắt nhìn đôi tay đan nhau. Biết rõ không nên như thế, biết rõ phải buông ra song Phó Sâm chẳng thể khống chế được bản thân. Càng ngày càng muốn tới gần cậu hơn, càng tham lam sự ấm áp này hơn.
Cậu ngủ thẳng đến lúc tan học, tỉnh dậy thấy khỏe hơn nhiều, tâm tình cũng khá tốt. Đặc biệt là bàn tay đan vào nhau vẫn chưa buông ra.
"Thấy khỏe hơn chút nào chưa?" Thấy Hàn Dương tỉnh, Phó Sâm nhẹ nhàng bỏ tay ra.
"Phó Sâm à." Hàn Dương bực bội, nhưng cậu còn chưa mở miệng đã bị cướp lời.
Anh xoay đầu nhìn bạn cùng bàn cũ đang gọi mình: "Có gì không?"
"Tôi... tôi có chuyện muốn nói với cậu. Cậu có thể ra ngoài một lát không?"
Nhìn bóng dáng Phó Sâm đi cùng tên yêu tinh, Hàn Dương nheo mắt rồi cũng ra theo.
Hai người đi đến mái hiên, còn Hàn Dương tránh ở góc khuất nghe lén. Một hồi sau mới có âm thanh truyền đến.
"Phó Sâm à, tôi... tôi thích cậu."
Hàn Dương giận tím người. Tốt nhất là Phó Sâm nên từ chối hắn, nếu không... nếu không cậu sẽ tức chết ngay tại chỗ.
"Ngại quá, cảm ơn cậu đã thích tôi." m thanh từ chối của Phó Sâm nhanh chóng truyền đến làm Hàn Dương thả lỏng hơn.
Bên hàng hiên khe khẽ vang lên tiếng nức nở: "Tôi... tôi có thể biết tại sao không?"
Lát sau, Phó Sâm mới nói: "Tôi đã thích người khác rồi."
Hàn Dương đang nghe lén sững sờ. Phó Sâm thích người khác rồi á? Là ai thế?
Cuộc nói chuyện không tiếp tục nữa. Tiếng chuông vào lớp vang lên, Hàn Dương mang theo tâm sự nặng nề trở về chỗ ngồi. Mấy phút sau, Phó Sâm cũng trở lại.
Đầu óc cậu hoảng loạn, từ bao giờ mà Phó Sâm đã thích người khác vậy? Cho nên không nhận thư tình của mình, cũng không nhận lời tỏ tình của người khác là vì vậy chăng?
Phó Sâm lén nhìn Hàn Dương không biết đang nghĩ gì mà cả khuôn mặt xinh đẹp đều nhăn nhó lại.
Một tờ giấy nhỏ được đẩy đến trước mặt cậu, là dòng chữ nắn nót của anh: Làm sao vậy?
Trừng mắt liếc Phó Sâm một lát, Hàn Dương cầm bút viết một câu rồi đẩy tờ giấy trở về.
"Cậu thích ai rồi à?" Phó Sâm nhìn dòng chữ trên giấy, cuối cùng cũng hiểu vì sao mặt mày Hàn Dương buồn rầu.
Anh trả lời lại "Ừ". Sau đó tờ giấy cũng không truyền về nữa. Hàn Dương nằm lên mặt bàn, chỉ để cái ót quay về phía anh.
Phó Sâm cười cay đắng, nếu muốn đẩy người ta ra xa thì phải đẩy xa hơn nữa mới tốt.
Suy nghĩ hết một tiết, trong đầu Hàn Dương chỉ có một ý nghĩ: mình nhận ra quá muộn, để cho Phó Sâm có cơ hội thích người khác mất rồi. Nhưng mà nhìn Phó Sâm chắc là vẫn chưa hẹn hò với người anh thích nên mình chắc vẫn còn cơ hội.
Cậu túm anh tới dưới một gốc cây không người qua lại, hít sâu một hơi rồi nói: "Phó Sâm ơi, mình thích cậu."
Phó Sâm nhìn chăm chú vào Hàn Dương. Trái tim anh đập điên cuồng, cảnh tượng này giống như lần đầu anh gặp cậu vậy. Tại sao anh luôn nhớ mãi không quên Hàn Dương? Có lẽ từ lần đầu thấy cậu là anh đã có đáp án trong lòng rồi.
Phó Sâm vẫn chưa trả lời. Dưới con ngươi đen láy nhìn chăm chú mình, Hàn Dương thấy không thở nổi.
Mất một lúc lâu, giọng Phó Sâm khàn khàn vang lên: "Xin lỗi cậu."
Gục đầu xuống, Hàn Dương chẳng nói gì nữa. Cơn gió lạnh như dao cắt vào mặt cậu, đau đớn khôn xiết.
Tay anh giơ lên, muốn xoa đầu Hàn Dương song cuối cùng chẳng làm gì cả.